Trần Tây Minh vẫn còn tỉnh táo, nhưng miệng bị bịt lại, không thể nói chuyện được. Vì vậy ông chỉ có thể mở to mắt lo lắng nhìn Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh.
Còn thân thể nhỏ bé của Trần Bảo Nhi thì đang cuộn mình ở trên ghế, hai mắt nhắm chặt, không biết sống chết thế nào.
Nhìn thấy con gái mình như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không thể nhịn được nữa, buông tay Trần Vĩnh Hải ra rồi chạy về hướng con gái.
Nhưng chưa kịp chạy đến chỗ Trần Bảo Nhi thì đã bị Trần Cận Phong túm lấy tay: “Yên tâm đi Quỳnh Anh, Bảo Nhi không sao cả, anh chỉ cho cô bé ăn một chút thuốc mê thôi.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó lại ứa nước mắt, nhìn anh ta đầy phức tạp: “Cận Phong, vì sao anh phải làm như vậy?”
“Vì sao ư?” Trần Cận Phong chuyển động con dao trong tay, khẽ cười một tiếng, nụ cười đầy ẩn ý: “Bởi vì anh muốn trả thù. Để có thể dẫn được Trần Vĩnh Hải đến đây, anh chỉ có thể mang Bảo Nhi đi. Em yên tâm, anh cũng từng làm bố của Bảo Nhi năm năm, chỉ cần chút nữa Trần Vĩnh Hải nghe lời thì anh sẽ không làm hại cô bé.”
“Anh muốn anh ấy phải làm cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh run giọng hỏi.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, tức giận mà nhìn Trần Cận Phong.
Chỉ có Trần Tây Minh là liên tục lắc đầu, phát ra âm thanh ư a không rõ nghĩa trong miệng.
“Ồn ào quá, Bảo Quốc, dạy cho ông ta chút bài học đi.” Trần Cận Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh lùng ra lệnh.
Bảo Quốc lên tiếng, đi đến trước mặt Trần Tây Minh cho ông một cái tát.
Trần Tây Minh không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Vĩnh Hải giận đến đỏ mắt, như gầm lên nói: “Trần Cận Phong, sao mày dám để người đánh ông ta!”
“Kỳ lạ thật đấy, không phải là anh ghét nhất người đàn ông này sao? Tôi cho người đánh ông ta thì anh phải cảm thấy vui vẻ chứ.” Trần Cận Phong nhướng mày.
Trần Vĩnh Hải cắn chặt răng: “Vậy thì cũng không đến lượt mày làm vậy với ông ta.”
“Tôi cũng là con của ông ta mà, sao lại không đến lượt tôi nhỉ?” Trần Cận Phong nở nụ cười.
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi: “Mày cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú thôi!”
“Vậy thì sao nào? Hôm nay anh cũng sẽ thua trong tay đứa con ngoài giá thú này thôi!” Trần Cận Phong nhìn anh vài giây, sau đó hỏi: “Anh muốn cứu hai người này không?”
“Thả con gái của tao ra!” Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Trần Tây Minh một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Bảo Nhi.
Trần Cận Phong cầm lấy một tập văn kiện trên bàn đưa cho Trần Vĩnh Hải: “Thả Bảo Nhi ra cũng được thôi, chỉ là anh phải ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Vĩnh Phát, còn phải tự mình giết Trần Tây Minh rồi tự sát. Chỉ như vậy thì tôi mới để Bảo Nhi đi, không thì không thể được.”
Giết người rồi tự sát?
Cái này là cái gì vậy chứ!
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi tiến lên: “Cận Phong, anh điên rồi sao?”
Trần Cận Phong nhìn cô: “Anh không điên, anh biết rõ mình đang làm cái gì. Đương nhiên, còn có một cách khác. Nếu chỉ cần Quỳnh Anh em đi cùng với anh, anh cũng có thể thả Bảo Nhi đi.”
“Mày đừng hòng!” Trần Vĩnh Hải một tay kéo lấy Nguyễn Quỳnh Anh về phía sau.
Mặt Trần Cận Phong như tối sầm lại: ‘Vậy anh lựa chọn cái đầu tiên?”
Trần Vĩnh Hải cười lạnh: “Giết Trần Tây Minh rồi tự sát, Trần Cận Phong à, mày cũng quá kiêu ngạo rồi đấy. Tao còn chưa tìm mày báo thù vì năm đó mày giết mẹ tao đâu. Nhưng mày lại không biết điều, muốn tự mình dâng đến cửa!”
“Là mẹ anh đáng chết! Chỉ vì bà ta cảm thấy mẹ tôi đang gần với vị trí ‘bà Trần’ hơn, liền động tay vào xe của mẹ tôi, khiến bà phải bỏ mình trong vụ tai nạn đó trong khi mẹ tôi không biết cái gì cả. Bà không quan tâm đến cái vị trí ấy, bà còn không yêu người đàn ông này!” Mặt Trần Cận Phong đỏ bừng, chỉ tay về phía Trần Tây Minh.
Trần Tây Minh như không thể tin được mà mở to mắt.
Trần Cận Phong cong môi khinh thường, nói: “Tôi cũng không có hứng thú gì với nhà họ Trần cả, tôi có khả năng tạo ra thứ của riêng mình và có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với mẹ tôi, không đụng chạm gì đến nhà họ Trần các người, nhưng chính nhà họ Trần các người lại hủy hoại tất cả!”
“Mẹ tao sẽ không làm vậy.” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, giận dữ nói to.
Trần Cận Phong ôm bụng mà cười to: “Không ư? Anh thật sự nghĩ mẹ anh là người tốt à? Hài hước thật, bà ta là một người phụ nữ vô cùng xảo trá. Trần Tây Minh nhiều tình nhân bên ngoài như vậy mà họ đều cùng có kết cục không tốt đẹp thì anh nghĩ xem là tại sao? Đều là do mẹ anh, là người phụ nữ ác độc đó làm!”
“Đúng vậy, mười tám năm trước, mẹ tôi vẫn là thư ký của Trần Tây Minh. Bởi vì vẻ xinh đẹp của bà ấy mà Trần Tây Minh đã nảy sinh ý nghĩ đó. Bà Trần biết được đã sai người dùng axit sunfuric để hủy hoại đi khuôn mặt của mẹ tôi. Mẹ tôi không thể chịu nổi đả kích này nên đã phải uống thuốc tự sát!” Bảo Quốc nghẹn ngào nói xen vào, lại nhìn về phía Trần Tây Minh, ánh mắt của anh ta và Trần Cận Phong đều tràn ngập hận thù.
Trần Vĩnh Hải từng bước lùi về phía sau, trong đầu bỗng hiện lên lời của ông Trần, giờ lại đến lời nói của Trần Cận Phong và Bảo Quốc, anh bắt đầu có chút dao động.
Mẹ có đúng là như lời bọn họ nói không?
“Trần Vĩnh Hải, anh không sao chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh kéo lấy tay áo Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải cầm ngược lại tay cô, giọng nói khàn khàn: “Không sao cả.”
Anh cần phải bình tĩnh.
“Không sao là tốt rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh hạ tay xuống, đi lên phía trước, từng bước đến trước mặt Trần Cận Phong thì dừng lại: “Cận Phong, về thù hận của anh và nhà họ Trần, tôi cũng không có tư cách gì để hỏi, nhưng có việc này, tôi muốn anh xác nhận lại. Anh có phải là người đeo mặt nạ kia không?”
Trần Cận Phong liếc mắt nhìn: “Em đoán xem!”
“Là anh đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy, thương tâm khổ sở mà hét lên: “Hoá ra anh chính là kẻ đã đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi mất đi đứa con của mình, cũng là người giả mạo hôn nhân giữa tôi với Lanny Hill, rồi lại cùng với Nguyễn Trâm Anh hợp tác với nhau để bán đứng tôi!”
Mắt kính của Trần Cận Phong lóe sáng, sau đó cụp mắt xuống: “Nếu em đã biết hết mọi chuyện, vậy cần gì anh phải xác nhận nữa.”
“Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao phải làm vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh khuỵu xuống đất, đau đớn khóc thành tiếng.
Trần Vĩnh Hải muốn đỡ cô lên nhưng lại bị Bảo Quốc cản lại.
Trần Cận Phong đứng trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì anh muốn Trần Vĩnh Hải phải đau khổ, muốn anh ta phải trải qua nỗi đau mất đi người mình yêu nhất. Chỉ là anh không ngờ được sau khi làm nhiều chuyện có lỗi như vậy với em, anh lại yêu em thật lòng. Vì vậy sau đó anh vẫn luôn hối hận, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Có đáng không?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trần Cận Phong không trả lời cô.
Anh ta không biết tất cả những điều mình đã làm cuối cùng có đáng hay không, nhưng anh ta cũng cảm thấy thực sự rất mệt mỏi.
“Quỳnh Anh, vì sao em vẫn không chịu yêu anh?” Trần Cận Phong đột nhiên nói một câu như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dốc, đang định trả lời thì trong giây tiếp theo, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Chỉ thấy Trần Cận Phong lấy ra từ thắt lưng một khẩu súng màu đen, bóp cò về phía Trần Tây Minh, sau đó lại xoay người, nổ một phát súng nữa về Trần Vĩnh Hải đang chưa hề chuẩn bị.
Phát súng này, trúng vào giữa ngực Trần Vĩnh Hải.
Sự việc xảy ra khiến tất cả mọi người trong đó đều sợ đến ngây người, Bảo Quốc cũng không ngoại lệ, không ngờ được Trần Cận Phong lại làm như vậy, khác hoàn toàn với kế hoạch đã bàn của bọn họ.
Thân hình cao lớn của Trần Vĩnh Hải nặng nề ngã về phía sau. Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh trắng bệch, trong lòng đau đớn, vội vàng đứng dậy, lảo đảo chạy về phía anh, đỡ được cơ thể của anh, để anh ngã vào trong vòng tay cô: “Trần Vĩnh Hải, Trần Vĩnh Hải!”
Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, trong cô đang vô cùng hoảng sợ, hoảng sợ đến nỗi cô không biết phải làm gì bây giờ, chỉ sợ nếu vậy thì anh sẽ chết mất.
“Đừng khóc…” Cảm nhận được nỗi đau đớn của người con gái ấy, khuôn mặt tái nhợt của Trần Vĩnh Hải nở một nụ cười nhẹ.
Anh run rẩy nâng tay lên về phía mặt cô, muốn lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống ấy.
Nhưng mà ngực anh lúc này lại đau đến mức không thể nhấc tay lên được, mãi vẫn không thể chạm đến khuôn mặt của cô.
“Quỳnh Anh, đừng khóc mà, anh không sao đâu.” Trần Vĩnh Hải thở hổn hển mà an ủi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh khóc còn to hơn: “Sao mà không sao được cơ chứ, anh bị bắn mà, còn chảy nhiều máu như vậy…”
Vừa nó, cô vừa đưa tay lên muốn đè lại vết thương của anh, nhưng đến khi tay cô đến gần thì cô lại không dám hạ xuống, sợ rằng trên tay mình nhiều vi khuẩn như vậy có thể khiến vết thương của anh trở nên nặng hơn.
Nhưng nếu không có gì đè vết thương lại thì máu sẽ không ngừng chảy và anh cũng sẽ chết. Lúc này anh cần phải được đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt. hoặc phải tìm bác sĩ giúp cầm máu.
Bác sĩ?
Nghĩ đến điều gì đó, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên quỳ xuống, hướng Trần Cận Phong mà cầu xin: “Cận Phong, làm ơn hãy cứu lấy anh ấy, anh có thể cứu anh ấy không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ chết mất!”