Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Trình Vũ Thanh ngồi trên ghế sô pha đảo mắt nhìn quanh văn phòng rộng lớn.

Cà phê trên bàn thực chất không hề ngon, rất đắng.

Những thứ đồ này lẽ ra vốn thuộc về cô, đến cả Thịnh Vân Hạo cũng vậy.
Nếu không phải năm đó phát sinh ra chuyện kia, cô ta làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này?
Tất cả mọi chuyện này đều trách Tô Tuyết Vy và bố mẹ cô ta.

Gương mặt méo mó của Trình Vũ Thanh phản chiếu lên ly cà phê, trông vô cùng độc ác.
Nghĩ đến sự nhục nhã mà cô phải chịu đựng suốt hai mươi năm, Trình Vũ Thanh không cam tâm xiết chặt nắm tay.

Dựa vào đâu mà cô ta có được tình yêu của Thịnh Vân Hạo, dựa vào đâu cơ chứ?
“Cô Thanh, cô Thanh!”
Giọng nói của trợ lý vang lên bên tai Trình Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, khuôn mặt méo mó đã trở lại như cũ, mang theo nụ cười vô hại nói: “Sao vậy?”
“Tổng giám đốc đang ở phòng tiếp khách, mời cô qua đó.”
Trình Vũ Thanh đem theo tài liệu đứng dậy đi đến phòng tiếp khách, trên mặt là nụ cười đắc thắng, lần này cô quay về chính là để lấy lại hết tất cả những thứ thuộc về cô.
Cốc cốc cốc! Thịnh Vân Hạo đang xem tài liệu, đầu cũng không buồn ngẩng lên nói: “Vào đi.”
Trình Vũ Thanh đóng cửa lại, nhìn Thịnh Vân Hạo đang ngồi trên sô pha.


Đã qua nhiều năn như vậy rồi mà Thịnh Vân Hạo vẫn xuất chúng như vậy, anh giống như một vị vua và người khác chỉ có thể chờ đợi sự sủng hạnh của anh.
Trình Vũ Thanh đi tới ngồi đối diện với Thịnh Vân Hạo, đặt tài liệu trong tay lên bàn rồi nói: “Đây là tài liệu của chúng tôi, mời anh xem qua.”
Nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc, lúc này Thịnh Vân Hạo mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trình Vũ Thanh.

Anh luôn cảnh thấy người trước mặt có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra được là giống ai.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cuối cùng cũng nhìn cô, Trình Vũ Thanh giả bộ vô cùng kinh ngạc nói: “Anh là anh họ Vân Hạo sao?”
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn siết, thậm chí có xu hướng muốn lao qua bàn để ôm lấy người.

Thịnh Vân Hạo nhíu mày nhìn người trước mặt.

Anh không nhớ là anh có một người em họ, mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng đã chết từ lâu rồi.
Trình Vũ Thanh không hề quan tâm đến động tác của Thịnh Vân Hạo, cô vẫn hướng về phía Thịnh Vân Hạo và dựa vào, miệng không ngừng mấp máy, kích động nói: “Anh họ, em là Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh.”
Khi nghe được ba chữ Trình Vũ Thanh, Thịnh Vân Hạo mới có chút phản ứng, anh nâng mắt lên nhìn người bên cạnh, đặt tài liệu trong tay xuống hỏi: “Cô nói là cô thì tôi bắt buộc phải tin sao?”
“Lúc nhỏ chúng ta vẫn luôn sống cùng nhau, nếu như không phải do chuyện của hai mươi năm trước, em tình cờ được người khác cứu, hiện tại mới có thể về nước.” Trình Vũ Thanh sốt ruột tiếp tục nói: “Thật sự là em đây!”
Thịnh Vân Hạo không kiên nhẫn đẩy người bên cạnh ra.

Mấy năm gần đây không thiếu người mạo nhận là em họ của anh.

Khuôn mặt trở nên hung ác dọa người, Trình Vũ Thanh vẫn không tự giác mà cứ luôn dựa vào người anh.
“Tôi không có em họ, cho dù có thì nó cũng đã...”

Trình Vũ Thanh mắt ngấn lệ tiếp lời anh định nói phía sau: “Chết trong vụ tai nạn hai mươi năm trước phải không?”
Nói xong cô lại vội vàng lấy ra bức ảnh khi hai người còn nhỏ đặt lên trước mặt Thịnh Vân Hạo.

Thịnh Vân Hạo tiếp nhận bức ảnh phát hiện người trên ảnh không ai khác chính là anh, lúc này anh mới bắt đầu tin vào những lời cô nói.
Vì màn kịch ngày hôm nay, Trình Vũ Thanh đã phải nghĩ trước nghĩ sau mới nghĩ được ra cách này.

Chỉ có như vậy mới không làm cho Thịnh Vân Hạo nghi ngờ mục đích của cô.
“Cô thực sự là Trình Vũ Thanh?” Thịnh Vân Hạo vẫn như cũ không dám tin, anh nghĩ rằng vụ tại nạn năm đó chỉ có một mình anh thoát ra được.
“Là em, thật sự là em, trên tay em vẫn còn vết sẹo do mảnh kính vỡ để lại.” Trình Vũ Thanh vừa nói vừa giơ cánh tay lên cho anh xem.
Thịnh Vân Hạo không ngăn cản cô, anh chỉ muốn xem xem có phải là anh thực sự đã tìm thấy người thân.

Vừa thấy vết sẹo trên tay của Trình Vũ Thanh, Thịnh Vân Hạo tin răng cô là thật mới hỏi: “Nếu như cô đã quay trở về tại sao lại không đi tìm tôi?”
Trình Vũ Thanh kuôn mặt khó xử, bộ dạng giả vờ lo lắng nói: “Năm đó em được người khác cứu, ký ức bị mất hết vì vậy được họ nhận nuôi và cùng với bọn họ ra nước ngoài.

Cho đến đoạn thời gian gần đây trí nhớ của em mới được khôi phục.

Lần này em về nước để bàn chuyện hợp tác.”
Thịnh Vân Hạo mặc dù vẫn không hiểu vì sao cô không trực tiếp đến tìm anh, nhưng vẫn gật gật đầu biểu hiện sự thấu hiểu, sau đó lại nói: “Đầu tiên nói việc chính trước đi, tí nữa tôi sẽ dẫn cô đi tìm dì.”
Khóe miệng Trình Vũ Thanh khẽ nhếch lên nụ cười rất khó nhận biết, cô ta biết kế hoạch của cô ta thành công rồi.


Chỉ cần cô ta vào được tập đoàn Thịnh Lâm có nghĩa là cô ta đã tiến thêm một bước đến thành công.

Cuối cùng tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong túi của cô ta thôi.
Hai người bắt đầu chính thức nói về việc hợp tác.

Trong cuộc trò chuyện, Thịnh Vân Hạo cảm thấy rất tán thành với những gì Trình Vũ Thanh nói, ánh mắt không ngừng tán thưởng sâu sắc.
Bàn chuyện hợp tác xong, Trình Vũ Thanh mới nói ra lời trong lòng: “Anh họ, đã đến trưa rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!”
Nghĩ đến Tô Tuyết Vy vẫn còn trong viện, Thịnh Vân Hạo không chút nghĩ ngợi liền từ chối Trình Vũ Thanh, nhàn nhạt nói: “Hôm khác đi, hôm nay tôi có việc phải đi trước đây.”
Trình Vũ Thanh sững sốt một chút nhưng ngay lập tức liền rất thoải mái đáp lại: “Được, vậy thì không quấy rầy anh họ nữa, em đi trước đây.”
Đợi Trình Vũ Thanh rời đi, Thịnh Vân Hạo mới gọi trợ lý đến và nói: “Điều tra thật kĩ thân phận của cô ta, nếu thực sự cô ta không phải là Trình Vũ Thanh, không cần tôi phải nói, cậu biết phải làm thế nào rồi đấy.”
“Vâng”
Thịnh Vân Hạo cất đồ đạc xong liền bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Bởi vì cuộc hội nghị ngày hôm nay anh đã phải rời đi mà chưa kịp nói với Tô Tuyết Vy một tiếng nào.

Bây giờ anh cần đến bệnh viện, anh rất nóng lòng muốn gặp cô.

Bệnh Viện, phòng bệnh của Tô Tuyết Vy.
Bác sĩ đang kiểm tra vết thương trên cổ họng của cô, nhẹ giọng nói: “Có lẽ có thể nói được rồi, cô thử nói ra một âm đi nào.”
Tô Tuyết Vy thử phát âm ra từ cổ họng, khi cô dần dần phát hiện ra cô thực sự có thể nói ra được, nghe được giọng mình rất khàn, giống như quạ đen chế giễu vậy.
Bác sĩ vỗ nhẹ vào lưng cô và nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.


Trước tiên là như vậy, mỗi ngày luyện tập một chút, thử phát ra một hai âm tiết là được rồi.”
Thịnh Vân Hạo vừa bước tới cửa liền nghe thấy tiếng nói của bác sĩ, không gấp gáp vào trong mà đứng ở cửa đợi bác sĩ đi ra.

Lúc bác sĩ đi ra bị Thịnh Vân Hạo đứng ở cửa dọa cho một phen.
“Sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng dọa người của Thịnh Vân Hạo liền hỏi.
“Có còn biện pháp nào cho giọng nói của cô ấy nữa không?”.

Thịnh Vân Hạo nhìn thấy ánh mắt thất thần của Tô Tuyết Vy khiến trái tim anh quặn lại, dường như người bị đau chính là anh vậy..
“Cái này thực sự không có, uống nhiều nước vào, nước ấm sẽ tốt cho cổ họng.” Bác sĩ nói xong liều rời đi.
Thịnh Vân Hạo điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi bước vào.

Nhìn chiếc giường bệnh dành cho hai người nhưng mà lại không thấy Quy Ngọc Quỳnh đâu, anh nhíu mày không nói gì.
Tô Tuyết Vy mỉm cười nhìn về phía Thịnh Vân Hạo.

Nếu đã chọn con đường này thì không được do dự chần chừ mà bước tiếp.

Cho dù phía trước sóng gió có mạnh tới đâu thì cũng phải tự mình gánh vác.
Chẳng mấy chốc Quy Ngọc Quỳnh từ ngoài cửa tiến vào, trong tay vẫn cầm đồ ăn.

Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo trong nháy mắt liền kêu: “Chủ tịch, anh đến rồi!”
“Ừ.”
Khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy cười với mình, trong nháy mắt anh liền nghĩ cho dù có phát sinh ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ buông tay người con gái này ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận