Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Toang toang! Bình hoa trong tay Trình Thiên Na bị Tô Tuyết Vy cản lại, trong chớp mắt nó bị rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh cực lớn, đồ trong bình hoa theo đó chảy ra khắp nơi.

Bình hoa bị vỡ thành trăm mảnh, những mảnh vụn bằng gốm sứ văng tung tóe trên sàn nhà, có vài cái thậm chí còn rơi lên người Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ, nhất là Tô Thần Vũ.

Khi mảnh gốm sứ bắn lên trên người, Tô Thần Vũ đã nhắm chặt mắt lại, cảm thấy cơn đau truyền tới, nhưng cậu bé không dám kêu lên, bởi vì vừa nãy trong mắt Trình Thiên Na đều là vẻ hận thù, bà ta cứ nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt ấy.

Cộng thêm trước đó Trình Thiên Na đã tát cậu một cái, cậu rất sợ Trình Thiên Na.

Tô Tuyết Vy vội vàng quay đầu nhìn Tô Thần Vũ, nhận ra trên mặt cậu bé đã bị mảnh vụn gốm sứ cào rách mấy cái.

Quản gia và Quy Ngọc Quỳnh nhìn vết thương trên mặt Tô Thần Vũ thì vội hít một hơi, bọn họ không ngờ Trình Thiên Na thật sự ra tay, đứa bé còn nhỏ như Tô Thần Vũ sao có thể ra tay nổi cơ chứ.

Tâm trạng tức giận đã không còn kìm nén nổi nữa, Tô Tuyết Vy giận dữ nhìn Trình Thiên Na, nói: “Thần Vũ chỉ là một đứa bé, tại sao bà phải làm như vậy?”
Trình Thiên Na cười lạnh mấy tiếng, nói: “Trẻ con? Tôi sẽ không thừa nhận nó là con của Thịnh Vân Hạo đâu, các người không xứng đi vào cánh cửa của tập đoàn Thịnh Lâm.

Tô Tuyết Vy nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng vô cùng tức giận, cả người đều tức đến phát run, ngón tay bà ta đã nắm chặt đến nỗi trắng bệch nhìn cô, nói: “Bà đừng có mà quá đáng! Thần Vũ căn bản có biết cái gì đâu!”
Cho dù Tô Thần Vũ còn rất nhỏ, nhưng cậu bé cũng có thể nghe hiểu lời này có nghĩa là gì, cậu bé cũng không phải kẻ ngốc.

Trình Thiên Na không thích cậu, đánh cậu, bây giờ thậm chí còn dùng bình hoa đập cậu nữa.


Tô Tuyết Vy rất đau lòng, đứa trẻ này từ nhỏ đã không cảm nhận được tình yêu thương của bố, đến tận hôm nay, khó khăn lắm mới có cơ hội nhưng lại bị Trình Thiên Na quấy rối.

Nhìn người phụ nữ đang phát điên trước mặt, Tô Tuyết Vy cảm thấy bản thân nhất định hoa mắt rồi, nếu không thì sao có thể trở thành dáng vẻ này được chứ.

“Trẻ con, trẻ con thì làm sao? Tôi cảm thấy các người đang ăn mòn tài sản của nhà chúng tôi thì có!” Trình Thiên Na căm ghét nói với hai mẹ con Tô Tuyết Vy.

Nếu như không phải bọn họ xuất hiện, Thịnh Vân Hạo sẽ không biết những chuyện này, đều là bởi vì bọn họ xuất hiện hết! Bây giờ Trình Thiên Na đã hoàn toàn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hai người rồi.

Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó cô lại mở mắt ra, nói: “Bà là kẻ điên, bà thật sự điên rồi!”
Trình Thiên Na giơ tay lên định tát Tô Tuyết Vy, Tô Tuyết Vy không trốn tránh, cô không chút sợ hãi nhìn bà ta, khoảnh khắc cái tát giáng xuống, quản gia đã lập tức ngăn tay Trình Thiên Na lại, nói:
“Bà chủ, chuyện này là bà không đúng rồi, Tô Thần Vũ là trẻ con, bà làm như vậy là đang đánh chính cháu ruột của mình đấy.

” Quản gia không nói một cách đúng mực.

Tô Tuyết Vy không ngờ quản gia sẽ đứng ra giúp đỡ mình, trong lòng cô thầm kinh ngạc một phen, sau đó cô lại nghĩ tới vết thương trên người Tô Thần Vũ, vội vàng quay người lại xem sao.

Vài mảnh gốm sứ vẫn còn dính lại trong vết thương, lấy kiểu gì cũng không ra được, Tô Tuyết Vy đau lòng ôm chặt lấy Tô Thần Vũ, cô định đưa cậu đến bệnh viện để giải quyết chuyện này.


Quy Ngọc Quỳnh đứng ở bên cạnh này: “Mợ chủ, cô đừng lo lắng quá, tôi có số của bác sĩ gia đình, tôi lập tức gọi cho ông ấy ngay.


Trình Thiên Na nhìn mọi thứ đnag xảy ra, trong lòng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi thở phì phò, nhưng lại không làm được gì nữa.

Bà ta nhìn vết thương trên mặt Tô Thần Vũ, đau lòng không thôi, hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi sẽ để ông ta đi vào hay sao?”
Tô Tuyết Vy nghe xong lời này, cô hừ lạnh một tiếng, ôm Tô Thần Vũ vào trong lòng, cô va vào bả vai của Trình Thiên Na, thậm chí còn ra sức va mạnh vào một cái.

Quản gia đi theo cô ra ngoài, định đi xem Tô Tuyết Vy như thế nào, Trình Thiên Na ngăn quản gia lại, không để cho ông đi ra ngoài, ánh mắt giận dữ nhìn Tô Tuyết Vy nói: “Các người nếu ai mà dám đi giúp cô ta thì đừng trách tôi không nể tình nhé.


Đa số người trong biệt thự đều do Trình Thiên Na tuyển về, đương nhiên không ai dám phản kháng lại lời bà ta nói.

Quản gia lại không giống như vậy, ông là do Thịnh Vân Hạo đích thân dẫn về, quản gia nghiêng người đi qua Trình Thiên Na, đi xuống lầu nói: “Bà chủ, tôi đưa cô tới đó.


Trình Thiên Na nhìn cảnh tượng dưới tầng, bà ta nắm chặt tay lại, ánh mắt giận dữ nhìn Tô Tuyết Vy, mãi không rời đi, sau đó bà ta định ngăn hai người lại thì quản gia lại chắn ngay trước mặt bà ta.


Quản gia lạnh nhạt mở miệng nói: “Bà chủ, bà hà tất phải sống chết ra tay với một đứa trẻ?”
“Nó không phải con cháu của nhà họ Trình chúng ta, tôi sẽ không thừa nhận đâu!” Giọng điệu của Trình Thiên Na rất kiên quyết.

Tô Tuyết Vy quay người nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt đều là vẻ lạnh lẽo như băng, cô cười châm biếm, khóe môi đang mở to hết cỡ, cô vốn dĩ cho rằng Trình Thiên Na sẽ có một chút tính người, không ngờ một chút lương tâm của bà ta cũng biến mất rồi.

“Trình Thiên Na, bà sẽ hối hận thôi.

” Tô Tuyết Vy ôm lấy Tô Thần Vũ, đầu cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Tô Tuyết Vy gạt nước mắt ở khóe mắt, sau khi nghe xong Thịnh Vân Hạo nói những chuyện kia, cảm giác áy náy khó khăn lắm mới giảm đi một chút, cô muốn quay về khuyên Trình Thiên Na, bây giờ cô mới nhận ra Trình Thiên Na đã không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Nhìn thấy Tô Thần Vũ với những vết thương trên mặt ở trong lòng mình, cô đau lòng không thôi, vội vàng tìm một chiếc xe đi đến bệnh viện, chuyện này cô sẽ không nói cho bất kì ai cả.

Bác sĩ nhìn thấy vết thương trên mặt Tô Thần Vũ, ông hơi nhíu mày lại, nói: “Cũng không biết người lớn các cô làm gì nữa, những mảnh gốm sứ này nó có thể tùy tiện mang ra chơi được?”
Tô Tuyết Vy hơi hổ thẹn, cúi đầu xuống, nếu như không phải cô để một mình Tô Thần Vũ ở nhà, Trình Thiên Na cũng sẽ không làm ra chuyện này rồi.

Thấy bác sĩ tỉ mỉ xử lí vết thương cho Tô Thần Vũ, Tô Tuyết Vy tuyệt đối sẽ không Trình Thiên Na sống yên ổn.

Còn ở bên kia, Thịnh Vân Hạo đã đưa người tới bệnh viện.

“Cậu chủ, ông quay về rồi.


” Quản gia cung kính lễ phép nói.

Thịnh Vân Hạo chỉ ừ đơn giản một tiếng, nhìn Trình Thiên Na đang ngồi trên ngồi trên ghế sofa, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến lên phía trước, anh nhìn từ trên cao xuống, nói với bà ta:
“Dì, chúng ta đi thôi.


Trình Thiên Na ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh, trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới câu anh nói lúc này, sau khi nhìn thấy phía sau anh vẫn còn có một đám người, bà ta híp mắt nói:
“Thịnh Vân Hạo, anh có ý gì? Cậu đang muốn ăn cây táo rào cây sung?”
Nghe thấy mấy chữ Trình Thiên Na nói, Thịnh Vân Hạo không những cảm thấy nực cười, ban đầu người ăn cây táo, rào cây sung là ai, giờ bà ta quay lại nói thế, lẽ nào không có một chút cảm giác tự nhột nào hay sao?
Thịnh Vân Hạo nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, không nói với bà ta một lời nào, anh chỉ nói với người đứng phía sau: “Là bà ta, Trình Thiên Na.


Những người kia gật đầu, một người đứng ở gần nhất lấy còng tay từ trong túi ra, đi đến trước mặt Trình Thiên Na, nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Hạo, bà liên quan tới tội bao che, mời bà đi cùng chúng tôi một chuyến.


Cạch! Còng tay cứ thế rơi xuống tay Trình Thiên Na, trên mặt bà ta là vẻ không thể tin nổi, Thịnh Vân Hạo vậy mà lại thật sự tìm cảnh sát tới bắt bà ta.

Thấy bóng dáng Trình Thiên Na bị dẫn đi, Thịnh Vân Hạo quay người hỏi: “Mợ chủ đâu?”
Quản gia cúi đầu, kể hết chuyện xảy ra vừa nãy ra, sắc mặt Thịnh Vân Hạo vô cùng khó coi, anh lập tức đi đến bệnh viện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận