Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Tô Tuyết Vy thấy Chu Hạo Thanh không muốn nói gì, cũng không hỏi nữa.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan mà cô phải đối mặt hiện nay là làm thế nào để cứu mạng Thần Vũ, cô quyết định đi tìm bác sĩ bàn bạc lại.

Thấy Chu Hạo Thanh rời khỏi bệnh viện, suy nghĩ của cô lại trở về bốn năm trước, như thể mọi chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy.

Chu Hạo Thanh là cứu cánh duy nhất của cô.

Cô đã sớm trải qua nỗi đau rồi, chỉ là cô vẫn không thể buông bỏ quá khứ được.

Sự xuất hiện của Chu Hạo Thanh đã nhắc nhở cô, những người nợ cô kia, và những người đã hủy hoại nửa cuộc đời cô, cả đời này đừng nghĩ sống tốt.

Trận hỏa hoạn lớn bốn năm trước đã thiêu rụi tất cả những quá khứ của cô và Thịnh Vân Hạo, càng khiến cô hiểu rõ trái tim bẩn thỉu của những con người đó, những gì nhà họ Tô nợ cô, cả đời này cũng không thể trả được.


“Mẹ, bao giờ chúng ta mới có thể rời bệnh viện về nhà vậy?” Câu hỏi của Tô Thần Vũ làm ngắt mạch suy nghĩ của Tô Tuyết Vy.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ và thân hình yếu ớt của Tô Thần Vũ, cô thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của bé thế nào nữa, bây giờ cô chỉ hy vọng bệnh của Tô Thần Vũ có thể xuất hiện kỳ tích mà thôi.

“Đợi Thần Vũ khỏi bệnh rồi thì chúng ta sẽ về nhà nhé, được không?” Tô Tuyết Vy an ủi ôm lấy bé.

Tô Thần Vũ nằm trong lòng Tô Tuyết Vy, hiểu chuyện gật đầu, điều này càng khiến Tô Tuyết Vy buồn hơn.

Trong phòng làm việc của bác sĩ, Tô Tuyết Vy vì Tô Thần Vũ mà khổ sở cầu xin.

“Bác sĩ, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Bác sĩ có vẻ hơi mất kiên nhẫn trước sự cầu xin của Tô Tuyết Vy.

“Không phải tôi nói rồi sao, hoặc là cô từ bỏ điều trị, hoặc là cô và chồng cô sinh thêm đứa nữa, ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác nữa.

” Giọng điệu lạnh lùng của bác sĩ khiến Tô Tuyết Vy chìm sâu vào bóng tối.

Sinh thêm một đứa nữa sao?
Có thể với Thịnh Vân Hạo sao?
Trong lòng cô không ngừng tự hỏi, nhưng ngoại trừ cách này, dường như thật sự không còn cách nào khác nữa.

Cô tuyệt vọng bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, bây giờ cô còn có thể làm được gì cơ chứ?
Ngay khi cô đang tuyệt vọng thì Mạnh Tú Cầm đột nhiên xuất hiện ngăn cô lại.


“Đồ đê tiện, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây? Còn thật sự ở đâu cũng có đàn ông sao? Có phải lại dụ dỗ đàn ông ở đồn cảnh sát không?” Mạnh Cầm ngăn cô lại, mắng chửi.

Tô Tuyết Vy lạnh lùng nhìn cô ta, không hề quan tâm đến lời mắng chửi của bà ta, bây giờ bọn họ càng khiến nỗi đau trên người cô tăng thêm, cô nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho bọn họ.

“Tránh ra.

” Tô Tuyết Vy lạnh lùng nói.

“Không thể ngờ, cô quyến rũ đàn ông thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn có một đứa nhỏ nữa, nhìn dáng vẻ chắc cũng không còn nhỏ đúng không.

” Mạnh Tú Cầm nói xong thì đưa bức ảnh chụp Tô Thần Vũ trong điện thoại ra cho Tô Tuyết Vy nhìn.

Tô Tuyết Vy vừa nhìn bức ảnh đã lập tức hoảng sợ.

“Bà muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà dám làm gì Thần Vũ, tôi nhất định sẽ khiến bà sống không bằng chết.

” Tô Tuyết Vy tiến lên một bước, gay gắt ép hỏi.


Mạnh Tú Cầm bị khí tức của Tô Tuyết Vy làm cho kinh sợ, bà ta không ngờ Tô Tuyết Vy lại trở lên đáng sợ như vậy, không hề giống với Tô Tuyết Vy trước đây mà bà ta biết.

“Tôi, tôi muốn làm cái gì thì đến lượt cô quản sao, dù sao thì nếu cô đã đi rồi vậy thì tại sao còn quay trở lại?” Mạnh Cầm cũng ép hỏi.

“Tại sao tôi lại trở về, tôi nghĩ chắc trong lòng bà Cầm phải hiểu rõ nhất, tôi cảnh cáo bà lần nữa, tốt nhất bà đừng nên có tâm tư xấu xa gì, nếu không tôi nghĩ chắc bà cũng không thích làm rõ chuyện của bốn năm trước đâu.


Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Nhưng Mạnh Tú Cầm làm sao có thể cam tâm, nghe thấy Tô Tuyết Vy dùng chuyện của bốn năm trước để uy hiếp bà ta, ánh mắt của bà ta hung hăng, bắt lấy ta Tô Tuyết Vy, giơ tay lên tát.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận