Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Hành lang trong bệnh viện vào đêm khuya vô cùng vắng lặng và yên tĩnh, ở đây bây giờ chỉ còn có Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch đang ngồi nói chuyện, giọng của họ cũng vô cùng nhỏ.

Lục Đan Bạch nghe được lời xin lỗi của Chu Hạo Thanh thì hết sức bất ngờ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày lại được nghe lời xin lỗi của người đàn ông này, nhưng đây lại là sự thật.

Trong phút chốc, Lục Đan Bạch không biết phải làm sao, cô ấy đứng lên, hai bàn tay vò vò vạt áo, lại không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng ở một bên, dựa vào tường, đầu thì gục xuống, không nhìn Chu Hạo Thanh.

Chu Hạo Thanh biết việc này giống như đánh người ta một cái rồi lại cho người ta một viên kẹo vậy, nhưng mà chỉ cần có chuyện gì dính tới Tô Tuyết Vy thì anh ta không thể nào bình tĩnh được.

Anh ta cũng biết làm như vậy là không công bằng với Lục Đan Bạch, nhưng anh ta cũng có dã tâm của riêng mình, cũng vì công ty của anh, cũng vì Tô Tuyết Vy, cho nên anh ta lựa chọn để Lục Đan Bạch làm vật hy sinh.

Chuyện này vĩnh viễn sẽ là một cây gai luôn luôn đâm trong lòng anh ta, không có cách nào gỡ ra được, cho dù Lục Đan Bạch có tha thứ cho anh ta thì chính bản thân anh ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Chu Hạo Thanh im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: “Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi có hơi kích động, không thể khống chế được hành động của mình.


Lục Đan Bạch gật gật đầu tỏ ý cô ấy thừa biết, nhưng cô ấy vẫn không nói gì, cho dù có nhổ được cây gai đã đâm vào trong người ra được thì vẫn sẽ còn vết thương tồn tại.

Hơn nữa, chính bản thân cô ấy cũng không thể nào bỏ qua được việc đó, cô ấy biết rõ chuyện giữa hai người bọn họ không thể giải quyết được, hôn ước hôn nhân giữa bọn họ cũng là một sự cản trở, là sự cản trở đối với cả hai người bọn họ.

Chu Hạo Thanh nhìn thấy cô ấy như vậy, lại nói: “Hôn ước giữa hai chúng ta, tạm thời đừng hủy bỏ, chuyện này không tốt đối với cả hai gia đình chúng ta, tôi… thôi bỏ đi, chuyện này, cô quyết định đi.



Chu Hạo Thanh nói tới đây thì cũng im lặng, không nói gì thêm, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Đan Bạch, dường như anh ta muốn xem xem thử có thể nhìn ra được điều gì từ trong đôi mắt của cô ấy hay không, nhưng mà anh ta lại chẳng thể nhìn ra được gì cả.

Anh ta muốn biết chuyện này đối với Lục Đan Bạch sẽ có ý nghĩa như thế nào, cô ấy vẫn sẽ giữ nguyên quyết định như lúc trước chứ?
Lục Đan Bạch nghe câu này của anh ta thì trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, bây giờ anh ta bảo cô ấy quyết định, không phải là vì bây giờ người có quyền quyết định chỉ có thể là cô ấy hay sao thôi chứ? Chu Hạo Thanh nghĩ hay lắm.

Khóe miệng của cô ấy giương lên một nụ cười khổ sở, giọng nói đầy bất đắc dĩ nói: “Tôi biết, tôi sẽ không từ hôn, ít nhất không phải là bây giờ.


Đợi chuyện này qua đi rồi, cô ấy nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước của hai người, hơn nữa nhất định sẽ cắt đứt mọi liên hệ với Chu Hạo Thanh, ngay cả công việc làm ăn của gia đình mình.

Sau này, nhà họ Lục là của riêng cô ấy, nhà họ Chu là của riêng anh ta, cả hai sẽ không còn liên quan gì tới nhau, từ nay về sau, cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ.

Chu Hạo Thanh nghe cô ấy nói như vậy cũng hiểu được, hành động lần này của anh ta đã làm cho cô ấy bị tổn thương quá nặng, nhưng mà bây giờ trái tim của anh ta không hề ở trên người của Lục Đan Bạch mà là ở trên người của người đang nằm trong phòng bệnh kia.

Việc hủy hôn chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, chỉ là bây giờ chưa bàn tới thôi, cả hai người bọn họ, chả có ai sai cả, chỉ là vì không gặp nhau đúng lúc mà thôi.

Lục Đan Bạch ngẩng đầu, nở một nụ cười cay đắng, nói: “Tôi đi về trước đây, anh ở đây chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi ở lại đây cũng không có tác dụng gì.



Cô ấy nói xong liền định quay người rời đi, nhưng không ngờ tới Chu Hạo Thanh lại nắm tay cô ấy giữ lại: “Cô ở lại đây đi, cô ấy rất thích cô.


Không khí giữa hai người đột nhiên bị dừng lại một chút, cả hai đều không nói gì, một lúc sau, Lục Đan Bạch mới mở miệng: “Tôi biết rồi, anh thả tay ra đi.


Lục Đan Bạch sao có thể không hiểu được ý của anh ta là gì cơ chứ, đến cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một kẻ thay thế của Tô Tuyết Vy mà thôi, thậm chí cũng không bằng một kẻ thay thế nữa ấy chứ.

Cô ấy cười tự khinh thường bản thân mình, nhưng vẫn bước vào trong phòng bệnh, cô ấy yên lặng ngồi ở một bên giường bệnh canh chừng cho Tô Tuyết Vy, cô ấy biết chuyện đã đến mức này thì không có cách nào có thể níu kéo được nữa rồi.

“Tôi về công ty, công ty hiện có rất nhiều vấn đề cần tôi giải quyết, chuyện ở bệnh viện đành phải nhờ cô.

” Chu Hạo Thanh còn rất nhiều chuyện chồng chất cần phải giải quyết, hơn nữa hôm nay anh ta đã bỏ dở cuộc họp giữa chừng.

Lục Đan Bạch gật gật đầu, ánh mắt nhìn về Tô Tuyết Vy không có một chút tình cảm nào cả: “Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây canh chừng cô ấy.


Chu Hạo Thanh há miệng, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra thành lời, chỉ nói một câu: “Được rồi.

” sau đó liền rời khỏi bệnh viện.


Bên kia, trong phòng của Mạnh Tú Cầm.

Mạnh Tú Cầm nhìn thấy Trình Vũ Thanh đang ngồi trước mặt im lặng không nói gì, nhưng khuôn mặt của cô ta lại bán đứng nội tâm của cô ta bây giờ, sắc mặt của ta vô cùng khó chịu ngồi trước mặt bà ta.

Lúc Trình Vũ Thanh biết Tô Tuyết Vy không gặp nạn thì lập tức tìm tới Mạnh Tú Cầm, vẻ mặt tức giận nhìn bà ta mà nói: “Bà Tú Cầm, tại sao bà hứa được mà không làm được?”
Mạnh Tú Cầm nhìn cô gái trước mặt mình, trong lòng có chút sợ sệt, bà ta biết Trình Vũ Thanh là một người còn đáng sợ hơn cả rừng sâu nước độc, nhưng mà hiện tại bà ta không thể nào trốn thoát được khỏi cô ta.

Khuôn mặt Trình Vũ Thanh vô cùng dữ tợn, chỉ cần một ngày Tô Tuyết Vy còn chưa chết thì ngày đó cô ta sẽ không được bình an, cô ta hận Tô Tuyết Vy, dù cho bây giờ cô đang nằm trong bệnh viện thì cô ta cũng chỉ mong cô mau sớm chết đi mà thôi.

Trong lòng Mạnh Tú Cầm run lên một cái, bà ta biết bây giờ trong đầu Trình Vũ Thanh lại nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết chuyện này, mà bà ta chỉ có thể ngồi đây chờ lệnh rồi làm theo thôi.

Bây giờ Tô Tuyết Vy còn đang nằm trong bệnh viện, còn hôn mê chưa tỉnh, Trình Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng, trong đầu đã có kế sách mới.

“Tôi nói được, tôi cũng đã làm được, chỉ trách cái mạng của Tô Tuyết Vy quá lớn, như thế mà còn không giết được cô ta, sao có thể trách tôi được chứ?” Mạnh Tú Cầm cãi lại.

Nếu để cho Trình Vũ Thanh biết là do bà ta quá sợ hãi mà bỏ chạy trước, không có ở lại làm một cú dứt khoát thì bà ta nhất định sẽ bị cô ta giết ngay lập tức, đến lúc đó bà ta sẽ thực sự xong đời rồi.

Đôi mắt Trình Vũ Thanh hiện lên vẻ độc ác, cô ta muốn toàn bộ những người mà cô ta không thích đều phải chết hết, đặc biệt là Tô Tuyết Vy.

Cô ta siết chặt lấy nắm đấm tay mình, không nói gì cả, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ muốn giết người, cô ta nhất định phải khiến cho Tô Tuyết Vy chết, nhất định phải làm cho Tô Tuyết Vy biến mất trên thế giới này.

“Bà Tú Cầm, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, hoặc là bà giải quyết cô ta, hoặc là tôi sẽ giải quyết bà.


” Trình Vũ Thanh uy hiếp nói.

Mạnh Tú Cầm nghe cô ta nói như vậy, con ngươi trong mắt co rụt lại, không dám nói gì, chỉ dám siết chặt bàn tay lại, cắn răng nói: “Tôi biết rồi.


Trình Vũ Thanh cười nhìn về phía bà ta, ánh mắt đầy sự ác độc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bà Tú Cầm, tôi hy vọng bà nói được thì làm được, bây giờ bà tốt nhất là đừng làm cho tôi thất vọng thêm một lần nữa.


Mạnh Tú Cầm nghiến răng nghiến lợi đồng ý với cô ta, bà ta biết, nếu bây giờ không giải quyết được việc này thì bà ta không còn lý do gì để ở lại nơi này được nữa.

“Vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt từ bà đấy.

” Trình Vũ Thanh nói xong liền rời đi.

Vẻ mặt Mạnh Tú Cầm vô cùng khó coi nhìn bóng của Trình Vũ Thanh rời đi xa dần, bà ta hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng chửi: “Con đàn bà chết bầm.


Bà ta nhanh chóng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đi ra ngoài, bây giờ bà ta nhất định phải giết chết được Tô Tuyết Vy, nếu như bây giờ còn không thể giết được cô thì bà ta xong đời rồi.

Tiếng cửa đóng lại vang lên, toàn bộ thành phố Dung Châu bị bao phủ bởi một luồng không khí bí ẩn, đêm càng lúc càng khuya, một cơn giông tố dường như chuẩn bị nổi lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận