Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Trong quán cà phê có rất ít người, chỉ có Trì Linh Ngọc và Trình Vũ Thanh, bầu không khí cũng lạnh lẽo không kém.

Chỉ là bầu không khí giữa hai người dường như nồng nặc mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Trình Vũ Thanh giống như một con sói hoang không ngừng nhìn con mồi của mình, Trì Linh Ngọc là một con thỏ, vì vậy cô ta chỉ có thể nghe lời Trình Vũ Thanh để bảo vệ chính mình.

“Cô Thanh đã nói như vậy, vậy tôi yên tâm rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.

” Nói xong, cô ta cầm chiếc túi trên chân lập tức rời khỏi chỗ ngồi.

Trì Linh Ngọc sợ hãi bước đi không vững, suýt nữa ngã xuống trước cửa quán cà phê, Trình Vũ Thanh nhìn bóng lưng Trì Linh Ngọc cười chế nhạo, người phụ nữ này trước mặt cô giống như một con hề đang nhảy múa, không đáng nói.

Cô ta căn bản không thèm phá hoại cơ sở kinh doanh của nhà họ Trì, dù không phải là cô thì nhà họ Trì cũng sẽ phá sản thôi, nhưng đó là sớm hay muộn, sự xuất hiện của cô chỉ là thúc đẩy nhà họ Trì phá sản sớm hơn thôi.

Những việc xảy ra trong thời gian này, vấn đề của nhà họ Trì, coi như cô ta không nói thì Thịnh Vân Hạo vẫn sẽ khiến nhà họ Trì phá sản hoàn toàn sau khi dự án kết thúc.

Tính tình của Thịnh Vân Hạo ai cũng biết, nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, anh sẽ không bao giờ hợp tác với một tập đoàn không có một chút tính cẩn thận như vậy, loại sai lầm nghiêm trọng này anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Bàn tính của Trình Vũ Thanh đặc biệt tốt, trên thực tế cô ta không mất quá nhiều sức để khiến nhà họ Trì sụp đổ, cô ta đã hứa với Trì Linh Ngọc, nhưng không có nghĩa là Thịnh Vân Hạo đã hứa với Trì Linh Ngọc.

Nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng lập tức nhếch lên, toát ra khí thế đáng sợ.

Cô biết chuyện này nhất địnhsẽ thành công, rốt cuộc chuyện này khiến cô ta biết Trì Linh Ngọc là một kẻ ngốc, đang bị cô ta đùa giỡn.

Phải một lúc lâu sau Trình Vũ Thanh mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô quyết định trở về tập đoàn Thịnh Lâm, giờ Thịnh Vân Hạo chắc đã về rồi, nheo mắt lại, dù không biết anh đã đi đâu nhưng cô ta biết nhất định phải là đến bệnh viện.

Nếu không, Thịnh Vân Hạo sao có thể đã rời công ty lâu như vậy?
Nếu không phải vì Tô Tuyết Vy!
Nghĩ đến đây, trong mắt cô ta lập hằn lên những tia độc ác nham hiểm.

Cô ta hận Tô Tuyết Vy đã lấy đi tất cả những gì thuộc về cô ta, nếu không có Tô Tuyết Vy, cô tuyệt đôi sẽ không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Khi 20 năm trước bị Trình Thiên Nga đuổi đi, cô biết rằng mình nhất định sẽ quay lại để trả thù, chưa kể cô biết Thịnh Vân Hạo sớm hơn Tô Tuyết Vy, tại sao Tô Tuyết Vy lại có được tất cả tình yêu của Thịnh Vân Hạo.

Một tiếng rầm vang lên, cô ta đóng cửa quán cà phê một cách thô bạo, Trình Vũ Thanh biết lúc này cô đang tức giận, cực kì cần người để cô trút giận, ngay sau đó cô liền mím môi biết phải gọi ai rồi.

Mạnh Tú Cầm!
Tập đoàn Thịnh Lâm, văn phòng tổng giám đốc.

Thịnh Vân Hạo bình tĩnh lại một chút, nhìn đống hỗn độn trên sàn nhà mà đau đầu, bây giờ phải làm sao đây?Anh biết chuyện của Tô Tuyết Vy có liên quan đến anh.

Khi Chu Hạo Thanh đến tìm Trình Vũ Thanh, anh nên biết chuyện này không đơn giản như vậy, là anh quá ngu xuẩn, hay là do anh quá tin tưởng Trình Vũ Thanh?Anh không biết tại sao chuyện lại trở nên như thế này.

Nếu anh biết mọi chuyện sẽ trở nên như hiện tại, anh thà rằng mình bị thương cũng không muốn làm Tô Tuyết Vy bị thương, nếu Tô Tuyết Vy thật sự sẩy thai, anh thực sự sẽ trở thành kẻ sát hại chính đứa con của mình.

Chán nản ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đễnh, có chút lúng túng, chỉ có thể chậm rãi đứng dậy nhìn bức ảnh trong ngăn kéo, bức ảnh duy nhất của Tô Tuyết Vy.

"Tuyết Vy! "
Sống giữa sự dằn vặt giữa yêu và hận, Thịnh Vân Hạo không biết nên suy xét tiêu chuẩn của chuyện này như thế nào, chẳng lẽ anh thực sự muốn phải quanh đi vòng lại với chuyện này suốt đời hay sao.

Anh không có cách nào buông tha, cha của Tô Tuyết Vy đã giết người tàn sát cả gia tộc anh, loại hận này đâu thể nói buông xuống là buông xuống, anh, đột nhiên mù mịt.

Yêu, anh yêu Tô Tuyết Vy, anh yêu Tô Tuyết Vy hơn bất cứ ai khác.

Hận, anh hận Tô Tuyết Vy, thậm chí là hận đến thấu tim gan, mong sao có loại cha trả nợ cho con gái.

Bây giờ xảy ra chuyện như thế, trong lòng anh không ổn, nếu không có Trình Vũ Thanh, hoặc là Trình Vũ Thanh không nói như vậy, có phải là sẽ không có chuyện như hiện tại sao?
Nếu như Tô Tuyết Vy nói chuyện này với anh sớm hơn.

Liệu anh có lựa chọn tha thứ cho cô, để rồi gia đình bốn người sẽ hạnh phúc.

Trên đời này trước giờ không thiếu người hối hận, nhưng anh là một trong số đó, nếu anh phát hiện ra sớm hơn thì không có khả năng, cũng không có nếu như.

Thịnh Vân Hạo thu hồi tầm mắt, bây giờ chuyện đã xảy ra thì cứ để nó xảy ra hoàn toàn, đau rồi thì cứ để đau đến cùng đi.

Trình Vũ Thanh hơi hé cửa một chút nhìn tình hình bên trong, bước vào có chút khó khăn, bầu không khí trong phòng làm việc khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương cốt, không dám nhúc nhích nửa bước.

Vừa rồi đi tìm Mạnh Tú Cầm, phát hiện Mạnh Tú Cầm không có ở đó, trong lòng có chút không vui, lửa giận trong lòng giờ đã bị cơn thịnh nộ của Thịnh Vân Hạo dập tắt.

Thịnh Vân Hạo biết có người ở cửa nên chỉ ngước mắt lên liếc cô ta một cái rồi nói: “Vào đi, đừng có lén lút đứng ở cửa.

"
Trình Vũ Thanh chậm rãi đi vào, cô ta biết bây giờ Thịnh Vân Hạo đang rất tức giận, chỉ cần không nhắc tới Tô Tuyết Vy, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

“Anh họ, anh có chuyện gì vậy?” Trình Vũ Thanh giả vờ ngạc nhiên, cô không dám lên tiếng mà thấp giọng hỏi, sợ Thịnh Vân Hạo nếu biết chuyện sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Sau khi Thịnh Vân Hạo nhìn thấy người tới, trong lòng hơi an tâm, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ ảm đạm trên mặt vẫn chưa tiêu tan, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì.

"
Anh không thích Trình Vũ Thanh thắc mắc quá nhiều về chuyện riêng của mình, việc của mình anh tự làm chủ, không liên quan gì đến Trình Vũ Thanh.

Trình Vũ Thanh biết tính khí của Thịnh Vân Hạo nên không hỏi nhiều, đi về phía trước để xoa bóp thái dương cho anh, hy vọng rằng điều này sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Thịnh Vân Hạo xua tay, không muốn cô chạm vào mình, anh có chút khó chịu nói thẳng: “Em đi ra ngoài đi, anh không sao, em đừng chạm vào anh.

"
Trình Vũ Thanh sau khi bị từ chối có chút không cam tâm, chỉ có thể nói: “Anh họ, gần đây tình trạng của anh rất tệ.

Em mời bác sĩ cho anh nhé?"
Thịnh Vân Hạo bị cô làm ồn ào có chút bực mình, có phần cáu kỉnh cố gắng chịu đựng, luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, người trước mặt là em họ của mình không được để cô bị tổn thương, vội vàng nói: “Được rồi! Anh không cần bác sĩ, em đi ra ngoài!"
Trình Vũ Thanh bị sự tức giận của Thịnh Vân Hạo doạ một phen, vội vàng nói: “Anh họ, đừng nóng giận, em lập tức rời đi, em đi ngay.

"
Vừa nói vừa rời khỏi phòng làm việc, Thịnh Vân Hạo có chút nóng nảy trước hành động của cô ta, chỉ có thể nhíu mày đau đầu, anh biết bản thân mình như vậy sẽ dọa bất cứ ai, nhưng ngoại trừ người đó, ngoại trừ Tô Tuyết Vy.

Cô là người duy nhất không sợ hãi còn chủ động tiếp cận anh, điều này khiến anh cảm thấy yên tâm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui