Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Khi nghe Trình Vũ Thanh nói những lời này, Trì Linh Ngọc hoàn toàn sững sờ giống như những gì cô ta vừa nghe được chỉ là hư ảo, là thứ không tồn tại.
Động tác trên tay cô ta dừng lại một chút, ánh mắt không tin nói: "Cô Thanh, ba ngày nữa là tiệc đính hôn của nhà họ Chu và họ Lục.

Cô muốn tôi giải quyết Tô Tuyết Vy lúc đó sao?"
Giọng nói không xác thực của Trình Vũ Thanh vang lên: "Đúng! Cô ta nhất định sẽ đi.

Đó là cơ hội tuyệt vời.

Nếu không giải quyết được vậy tôi sẽ giải quyết cho cô."
Trì Linh Ngọc khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này đã điên rồi! Vẻ mặt cô ta có chút khó tin, chậm rãi nói: "Cô Thanh, nếu tôi thật sự làm chuyện này, địa vị trong ngành của cô sẽ không được đảm bảo.

Cô còn chưa từng nghĩ tới việc giúp tôi!"
Quả nhiên Trình Vũ Thanh bị sốc bởi những lời cô ta nói, Trình Vũ Thanh không bao giờ nghĩ rằng Trì Linh Ngọc sẽ nói những lời này với chính mình, cô ta luôn cho rằng Trì Linh Ngọc là một người phụ nữ không có não.
Trình Vũ Thanh liếc mắt nói: "Trì Linh Ngọc, tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ không giúp cô.

Chính là cô đang suy nghĩ về điều đó.

Trình Vũ Thanh tôi nói được làm được."
Nếu là trước đây Trì Linh Ngọc có lẽ đã biết ơn vô cùng khi nghe được những lời của Trình Vũ Thanh.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy những lời này, cô ta dường như đang nghe được một trò đùa.
“Cô Ngọc, nếu cô nghĩ thông suốt thì tôi sẽ giúp cô và nhà họ Trì luôn ổn định.” Trình Vũ Thanh lại lên tiếng, giữ đúng kế hoạch của mình.
Trì Linh Ngọc hoàn toàn không có ý định đồng ý với cô ta, vì lần trước Tô Tuyết Vy đã nói cho cô ta biết tất cả kế hoạch của Trình Vũ Thanh, nên cô ta không có ý định tiếp tục giúp Trình Vũ Thanh.
Cô ta thật sự không biết Trình Vũ Thanh lý do vì sao Trình Vũ Thanh tới tìm cô ta, từ khi nghi ngờ thì bắt đầu suy nghĩ thấu đáo hơn, bây giờ xem ra là do Mạnh Tú Cầm không giúp được cô ta rồi.
“Cô Thanh, đây là một việc mạo hiểm.

Tôi thật sự không giúp được gì cho cô!” Trì Linh Ngọc nhìn cô nói từng chữ một.
Vì sự an toàn của bản thân cũng là vì kế hoạch giữa cô ta và Tô Tuyết Vy, chưa kể chuyện này là của nhà họ Trì, nếu làm chuyện phản nghịch như vậy thì ở nhà họ Trì, cô ta còn biết giấu mặt vào đâu!
Trình Vũ Thanh nghe được Trì Linh Ngọc từ chối mình dứt khoát như vậy, bên ngoài kinh ngạc nhưng trong lòng không khỏi có chút phỏng đoán, chẳng lẽ người này phát hiện ra cái gì rồi ư?
"Cô Ngọc, giải pháp tôi đang nói tới không nhất thiết phải tự cô ra tay.

Lúc trước không phải cô mời một nhóm người đến giải quyết cô ta hay sao?"
Sau khi Vũ Thanh nói điều này, Trì Linh Ngọc chợt nhớ lại những gì mình đã làm, không khỏi tự nguyền rủa bản thân, tại sao cô ta lại từng làm điều này chứ? Bây giờ đúng là tự đào mồ chôn mình.
Cho dù không muốn thì Trì Linh Ngọc cũng chỉ có thể giả vờ khó khăn, chưa kể giữa cô ta và Tô Tuyết Vy vẫn còn hợp tác, trong đầu cô ta chợt nảy ra một ý tưởng liền chậm rãi mở miệng.
“Được rồi, tôi hứa với cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật và đừng để những gia đình khác phát hiện ra bí mật này!” Trì Linh Ngọc vẻ mặt vẫn lo lắng như cũ.
Khoảnh khắc Trình Vũ Thanh nghe được lời nói của Trì Linh Ngọc, tảng đá lớn trong lòng cô ta vẫn chưa buông ra, Trì Linh Ngọc cũng là một kẻ tham lam và sợ chết, nếu không làm sao có thể đồng ý yêu cầu của cô ta.
"Cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giữ bí mật của cô trong lòng."
Trì Linh Ngọc nhìn vẻ mặt của Trình Vũ Thanh, không khỏi nhếch mép vài lần.

Hóa ra người được gọi là Trình Vũ Thanh chỉ là một con tốt trước lòng thương xót của người khác.
“Vậy thì cảm ơn cô Thanh!” Trì Linh Ngọc nhìn Trình Vũ Thanh đầy cảm kích.
Hai người nhìn nhau, Trình Vũ Thanh nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn làm chủ Trì Linh Ngọc, còn Trì Linh Ngọc nghĩ rằng cô ta cuối cùng có thể giúp đỡ Tô Tuyết Vy.
Trình Vũ Thanh không ngừng khuấy cà phê trong cốc, màu đen cà phê dần dần trở nên trong trẻo, giống như sắp trở nên sáng hơn từ trong lòng một con người có bụng dạ đen tối.

Khi chiếc thìa ngừng quay thì cà phê lại trở lại trạng thái ban đầu, con người tương đối giống nhau, dù có ngụy trang thế nào thì kẻ xấu vẫn là kẻ xấu, người tốt vẫn là người tốt.
Trì Linh Ngọc liếc mắt nhìn thời gian, trời đã gần tối.

Không nên dây dưa với Trình Vũ Thanh như thế này, cô ta làm ra vẻ thoải mái nói: “Cô Thanh, tiếp theo tôi có việc phải làm, tôi đi trước đây.

"
Trình Vũ Thanh đột nhiên cảm thấy Trì Linh Ngọc có chút thay đổi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi trên mặt Trì Linh Ngọc, cô ta liền từ bỏ ý nghĩ, Trì Linh Ngọc vẫn sợ cô ta.
“Có việc gì mà bận vậy chứ?” Trình Vũ Thanh đột nhiên không nói gì, muốn nhìn kỹ để thăm dò Trì Linh Ngọc.
Mặc dù Trì Linh Ngọc không thông minh lắm nhưng cô ta biết ý của Trình Vũ Thanh, nét mặt đã thay đổi và giọng điệu của cô ta cũng trở nên có chút gay gắt.
"Trình Vũ Thanh! Đừng đi quá xa.

Tôi là người của nhà họ Trì.

Tất nhiên tôi phải làm những việc liên quan tới nhà họ Trì.

Đừng tưởng rằng cô là người duy nhất có nhiều việc chứ?"
Trình Vũ Thanh nhìn cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đảm bảo rằng Trì Linh Ngọc không thay đổi mới nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nhiều chuyện.

Mong cô đừng để ý."
Trì Linh Ngọc khịt mũi, cầm lấy túi xách nhìn Trình Vũ Thanh trước mặt rồi hừ lạnh nói: "Cô Trình, tôi hy vọng cô đừng quên lời hứa của chúng ta.

Nếu nhà họ Trì xảy ra chuyện, tôi sẽ không để cô sống ung dung cả đời này đâu."
“Đương nhiên, vậy cô cứ thong thả đi đi.” Trình Vũ Thanh không nhìn Trì Linh Ngọc, khi Trì Linh Ngọc đi ngang qua liền cúi xuống thấp giọng nói với Trình Vũ Thanh:
"Trình Vũ Thanh, đôi khi cái gì nhiều quá cũng không tốt đâu."
Nghe giọng điệu nhàn nhã của Trì Linh Ngọc, hành động uống cà phê của Trình Vũ Thanh dừng lại ở giữa không trung, cả người cô ta cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nhìn theo bóng lưng Trì Linh Ngọc rời đi, cô ta có chút kinh ngạc.

Trình Vũ Thanh đột nhiên cảm thấy người này thay đổi rất nhiều, giống như bị cái gì đó kích thích, con người cô ta rất khác so với lúc trước.
Trình Vũ Thanh đứng dậy rời đi định gọi cho Trì Linh Ngọc nhưng bị người phục vụ trong quán cà phê chặn lại: "Cô ơi, cô chưa thanh toán cho phần đồ uống của mình."
Trình Vũ Thanh có chút không kiên nhẫn giật ống tay áo khỏi tay anh ta, từ trong túi xách lấy ra mấy tờ tiền bỏ vào tay anh ta, khó chịu nói: "Đủ chứ? Không cần trả lại tiền thừa."
Người phục vụ nhìn số tiền trong tay sau đó nhìn Trình Vũ Thanh rời đi, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ ngây người đứng ở nơi đó.
Trình Vũ Thanh đang đi tìm chỗ Trì Linh Ngọc muốn tới, cô ta cần phải hỏi chính xác những lời đó có nghĩa là gì! Nếu người khác thực sự nói với cô ta điều gì đó thì những gì Trình Vũ Thanh dự tính sẽ công cốc hết thôi.

Trì Linh Ngọc biết Trình Vũ Thanh sẽ theo dõi để tìm mình nên khi rời quán cà phê, cô ta liền trốn vào ngõ bên cạnh.

Sau khi Trình Vũ Thanh rời đi, cô ta lập tức gọi cho Tô Tuyết Vy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui