Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Liên tiếp mấy ngày yên tĩnh trôi qua, hôm nay là tiệc đính hôn của nhà Chu và họ Lục, Tô Tuyết Vy ngồi trong phòng thay đồ có chút bất an nhìn Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch mấy ngày nay ngủ không ngon, cảm thấy phờ phạc rất nhiều, chỉ cần nghĩ đến tiệc đính hôn là cô ấy không thể ngủ ngon được.
Tô Tuyết Vy ngồi ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của cô ấy nói: "Đan Bạch, đừng thất vọng, hôm nay cô đính hôn, nên vui vẻ chút đi."
Lục Đan Bạch nghe cô động viên bèn lắc đầu nói: "Tôi cũng muốn vui vẻ nhưng thật sự không thể vui vẻ được."
Có thể hôm nay là một ngày mà nhiều người mong đợi nhưng đối với Lục Đan Bạch, hôm nay là một ngày tuyệt vọng.

Cô ấy có thể thích Chu Hạo Thanh, nhưng người đó lại không thích Lục Đan Bạch một chút nào.
Người đó chỉ luôn nghĩ đến người trước mặt, cô ấy thực sự ghen tị với Tô Tuyết Vy, nhưng cô ấy có quyền gì để nói về điều đó chứ?
Tô Tuyết Vy biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng không biết nên nói gì để an ủi nên chỉ có thể chậm rãi siết chặt tay Lục Đan Bạch, ánh mắt kiên định nói: "Đừng lo lắng, nhất định sẽ có kết quả tốt."
“Tôi hy vọng là như vậy.” Lục Đan Bạch rời mắt khỏi cô và nhìn mình trong gương.
Tô Tuyết Vy yên lặng ngồi bên cạnh, hiện tại cô không muốn ra ngoài.

Cô sợ ra ngoài có lẽ sẽ gặp được mấy cái người gọi là danh gia vọng tộc, huống chi còn có thể gặp người đó.
Thịnh Vân Hạo cao ngạo đó hôm nay nhất định sẽ đến hẹn, nếu không đến chỉ có thể chứng tỏ anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, hoặc là hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới.

Lục Đan Bạch nhìn cô nói: "Tuyết Vy, đừng lo lắng, anh ấy sẽ không xuất hiện sớm như vậy.

Bây giờ còn mấy tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu, anh ấy sẽ không đến sớm thế đâu."
Tô Tuyết Vy nghe được những lời này có chút nhẹ nhõm, cô biết nếu Thịnh Vân Hạo đến, cô nhất định sẽ phải đối đầu với Trình Vũ Thanh, những gì cô và Trì Linh Ngọc nói đều dễ dàng bị nhận ra.
“Tôi biết, cô đừng lo lắng, nếu có tới cũng chẳng vấn đề gì.” Tô Tuyết Vy chỉ có thể cao giọng an ủi như vậy.
Khách ngoài cửa đã di chuyển vào trong gần hết, toàn bộ nhà hàng tràn ngập tiếng chào hỏi và tiếng cười, Chu Hạo Thanh đang đối phó với những người này ở ngoài cửa.
Thịnh Vân Hạo ngồi một mình xem tiệc đính hôn nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm Tô Tuyết Vy, anh tự hỏi liệu người này có đến buổi lễ này không.
Chu Hạo Thanh dùng ánh mắt sắc bén nhìn dáng vẻ của Thịnh Vân Hạo, bưng hai ly rượu đi tới, đặt trước mặt anh rồi nói: "Có chuyện gì sao"
Thịnh Vân Hạo liếc người trước mặt, cầm lấy ly rượu uống cạn.

Dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Anh Thanh tâm trạng tốt như vậy, còn nhàn nhã tới nói chuyện với tôi ư?"
"Chủ tịch Hạo của chúng ta cũng rất quan tâm tới điều đó mà.

Cậu còn phảo thực sự bỏ công việc của mình để tập trung cho một bữa tiệc đính hôn nhỏ.

Tôi thực sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã tới."
Tuy giọng đối thoại của hai người không lớn nhưng cũng đủ để người xung quanh nghe rõ, mùi thuốc súng nồng nặc khiến bọn họ lập tức tránh xa hai người.
“Tôi chỉ muốn xem nhà họ Chu của ông làm thế nào mà leo lên được nhà họ Lục thôi.” Thịnh Vân Hạo chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái.
“Họ Chu của chúng tôi leo lên nhà họ Lục đương nhiên không cần anh Thịnh phải lo, nhưng sự xuất hiện của anh Thịnh đã khiến cho toàn bộ tiệc đính hôn của chúng tôi trở nên rạng rỡ.” Giọng của Chu Chính Nam vang lên từ phía sau Chu Hạo Thanh.
Rốt cuộc Chu Chính Nam đã ở trong giới kinh doanh lâu như vậy thì làm sao ông ta lại không biết ý tứ trong lời nói của Thịnh Vân Hạo, nhưng hôm nay là lễ đính hôn của con trai ông ta nên ông ta không thể để xảy ra xung đột được.

Thịnh Vân Hạo nhìn Chu Chính Nam bằng ánh mắt khinh thường, anh cũng biết hôm nay không phải là ngày thích hợp để xảy ra xung đột nên chỉ thản nhiên cười.
“Anh Chu có vẻ cũng rất quan tâm đến điều đó, vậy thì chúc anh đính hôn vui vẻ.” Vừa nói anh vừa nâng ly lên, chạm vào trong không khí.
Chu Chính Nam chỉ cười, ông ta cũng nâng ly lên và nói:"Thật sự là cảm ơn anh Thịnh đã có những lời tốt đẹp."
Nói xong ông ta liền kéo Chu Hạo Thanh rời khỏi nơi này, Thịnh Vân Hạo nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng anh có chút sững sờ, chỉ là anh cảm thấy đã bao lâu rồi không thấy cảnh tượng như vậy.
Bốn năm trước anh đã từng rất cao hứng, anh cho rằng tiệc đính hôn là con đường dẫn đến hạnh phúc của anh, nhưng rốt cuộc anh đã nhầm, đó vốn dĩ là một cơn ác mộng.
Tô Tuyết Vy nếu có ngày hôm nay sẽ tuyệt biết bao nhiêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận, tại sao lúc đó lại phải nặng lời như vậy khiến những khúc mắc hiện tại cũng không cách nào gỡ lại được.

Anh yêu cô nhưng anh vẫn không thể buông bỏ được những gì đã xảy ra 20 năm trước, ngay cả khi cô không hề tham gia vào vấn đề đó, tất cả đều do ba cô mà ra.
Anh có chút bực bội nhìn lên màn hình trước mặt thì thấy tấm ảnh của Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch hiện ra.

Lúc này anh tưởng tượng ra người trong ảnh là anh và Tô Tuyết Vy.
Những tưởng như được quay trở lại bữa tiệc đính hôn đáng ghen tị trước khi chết, nhưng tiếc rằng mọi chuyện đã là quá khứ, cho dù có cố gắng đến đâu thì cũng không có cách nào quay lại quá khứ được.
Nếu cho anh một cơ hội nữa, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở thành như ngày hôm nay.

Cho dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào thì anh cũng sẽ chỉ tin tưởng vào Tô Tuyết Vy.
Tuy nhiên mọi thứ đã phát triển đến mức như ngày hôm nay.

Nếu được ước một điều gì đó thì anh chỉ ước bản thân có thể làm lại từ đầu.

Lúc này đột nhiên tiếng nhạc vang lên, toàn bộ khách sạn bắt đầu trở nên mơ hồ, Thịnh Vân Hạo nhìn mọi người trên sân khấu, hình ảnh bốn năm trước bắt đầu chồng lên nhau.
Tô Tuyết Vy ở bên cạnh sân khấu.

Cô đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo từ lâu nhưng anh không hề để ý đến cô.

Trông anh đã trở nên phờ phạc đi rất nhiều.


Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Cô rất muốn bước tới an ủi anh và hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không có thân phận và lý do gì, vì vậy chỉ có thể đứng một chỗ rồi quan sát anh.

"Kính thưa các vị khách quý, bạn bè và người thân, xin chân thành cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn để đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi..."
Giọng nói của người chủ trì trên sân khấu bắt đầu vang lên dần dần, hình ảnh và ánh sáng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Suy nghĩ của Tô Tuyết Vy dần dần trùng lặp với suy nghĩ của bốn năm trước.
Bốn năm trước, cô đã rất hạnh phúc và chờ đợi Thịnh Vân Hạo, nếu không có những điều đó xảy ra thì làm sao bọn họ có thể trở thành như bây giờ.
Cô rất muốn quay về bốn năm trước, để nói rằng với bản thân mình rằng nhất định đừng ở bên Thịnh Vân Hạo, nếu không nhất định sẽ hối hận, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi thì làm sao có cách nào quay lại được?
"Tiếp theo, chúng ta hãy mời hai nhân vật chính cho bữa tiệc này, anh Chu Hạo Thanh và chị Lục Đan Bạch."
Tô Tuyết Vy nhìn xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng của Lục Đan Bạch đâu.

Trong lòng cô đang không ngừng hoảng hốt, chẳng lẽ cô ấy đi rồi sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận