Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Mối quan hệ đã trở nên phức tạp hơn một chút, Lục Đan Bạch không thích Chu Hạo Thanh chút nào, bất kể anh ta nói gì, cô ấy cũng không thích những lời nói dối trắng trợn.
Chu Hạo Thanh hoàn toàn không yêu cô ấy, tại sao lại nói dối như vậy, cho dù là vì áp lực của Lục Chính Vĩ thì anh ta cũng không nên nói ra những lời đó.
Long Duệ Ân không có cách nào lên tiếng, chỉ có thể kéo Lục Đan Bạch ở bên cạnh không chịu buông ra, chuyện này cô ẫy không có lựa chọn nào khác, cho dù có xảy ra thì cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Chu Hạo Thanh sau đó nói: "Chú Lục, cháu biết chú không tin tưởng cháu, vì vậy cháu sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho chú thấy rằng cháu sẽ bảo vệ Đan Bạch và sẽ không làm cô ấy bị tổn thương."
Lục Đan Bạch cuối cùng cũng hiểu tại sao Chu Hạo Thanh lại nói những điều như vậy, anh ta làm vậy để ngăn cho việc ảnh hưởng tới nhà họ Chu, cũng để cứu thể diện cho cô ấy và không làm cô ấy khó xử.
Chu Hạo Thanh là một người tốt, một người tốt vô cùng.

Anh ta hoàn toàn suy xét mọi chuyện đã xảy ra, nhưng lại không nghĩ tới tình yêu là đúng hay sai.

Lục Đan Bạch yêu anh ta, vẫn luôn yêu anh ta, nếu không khi nghe lời này cũng không có phản ứng dữ dội tới như vậy.

Cũng sẽ không cố gán ghép Tô Tuyết Vy cho anh ta.

Từ quá khứ đến hiện tại và sau này, tình cảm vẫn như cũ không bao giờ thay đổi, cho dù Chu Hạo Thanh có quên đi chăng nữa thì cô ấy vẫn sẽ giữ trong lòng.
Lục Chính Vĩ nghe Chu Hạo Thanh hứa hẹn, khóe miệng nở nụ cười, đứa nhỏ này ông ta thường nghe nói qua, anh ta là bảo bối của Lục Đan Bạch, bây giờ ước mong của Lục Đan Bạch đã trở thành sự thật, làm sao có thể không nhanh chóng tiến hành chứ?
Chu Hạo Thanh biết anh ta đang nói những điều trái với lòng mình, điều mà anh ta không biết là Lục Đan Bạch thực sự nghiêm túc với chuyện này, nếu không có Tô Tuyết Vy thì có thể anh ta cũng sẽ rất nghiêm túc với cô.

"Được rồi, cậu có thể tự giải quyết vấn đề của mình.

Tôi sẽ ra ngoài để giải quyết vấn đề về những phương tiện truyền thông."
Nói xong Lục Chính Vĩ liền đi ra khỏi biệt thự, Chu Chính Nam cùng ông ta đi ra ngoài, Long Duệ Ân không nói được gì, một mình đi lên lầu.

Chỉ còn lại Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh đang ngồi trong phòng khách quạnh hiu.

"Vừa rồi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý nói dối.

Tôi chỉ muốn mọi chuyện không tồi tệ hơn thôi.

Tôi với cô chỉ có tình bạn nên cô không cần nghĩ nhiều về chuyện đó." Chu Hạo Thanh giải thích.
Lục Đan Bạch nghe lời giải thích của anh ta, người này còn không ngại giải thích thêm với cô ấy, thật khiến người ta cảm thấy buồn bực, cô ấy thật sự rất đáng thương.
"Anh không cần giải thích, tôi hiểu ý của anh.

Trước tiên hãy làm theo kế hoạch đã.

Nếu sau này có chuyện thuận lời thì chúng ta có thể ly hôn." Lục Đan Bạch chậm rãi nói.
Nói xong hai người đều im lặng bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Chu Hạo Thanh mới lên tiếng để đại diện cho suy nghĩ của chính mình, không ai hiểu được cách tiếp cận của anh ta, thành thật mà nói nếu tách khỏi Lục Đan Bạch thì anh ta cũng sẽ không được thuận lợi.

Lục Đan Bạch khịt mũi, vừa vặn cười nói: "Tôi hiểu được suy nghĩ của anh, dù sao chúng ta cũng là bạn bè sống chết có nhau, đúng không?"
Câu nói này đã khơi dậy một làn sóng lớn trong lòng Chu Hạo Thanh, khiến người ta cảm thấy bất an.
Không có một chút liên hệ gì giữa hai người, nó giống như một cơn bão bất ngờ và không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.

Bên kia Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo đều đã đến chung cư Lệ Cảnh, khi vừa bước vào cổng, họ đã bị một nhân viên bảo vệ chặn lại:
"Hai người đang tìm ai vậy?"
“Xin chào, chúng tôi tìm cô Dương Lâm Tây ở tầng 20.” Tô Tuyết Vy nói.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn bọn họ có chút kỳ lạ nói: "Đến đây đăng ký thì có thể lên đó, nhưng cũng thật kỳ quái.

Dương Lâm Tây thường ngày đâu có giao tiếp nhiều với ai sao hôm nay lại đồng loạt tới tìm cô ta vậy nhỉ?"
Nghe bảo về lẩm bẩm, Tô Tuyết Vy trong lòng biết anh ta đang nói đến ai, người duy nhất đến tìm cô ta hôm nay chính là Lâm Tịch Tuyết.
Sau khi lên đến tầng 20 bằng thang máy, Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo đến cửa phòng Dương Lâm Tây và gõ cửa.
“Cô Dương Lâm Tây, chúng tôi vừa nói chuyện với cô qua điện thoại, cô có thể vui lòng mở cửa không?” Tô Tuyết Vy đứng ngoài cửa lịch sự nói.

Lâm Tịch Tuyết nghe thấy giọng nói của Tô Tuyết Vy liền muốn mở cửa, nhưng Dương Lâm Tây đã nắm tay cô ấy nói nhỏ: "Nếu cô ấy chân thành muốn tới gặp cô, cô ấy nhất định sẽ đợi chúng ta mở cửa."
Tô Tuyết Vy thấy không có người ra mở cửa, gọi điện thoại cũng không có ai trả lời nên chỉ có thể chờ đợi ở đó.

Thịnh Vân Hạo có chút không kiên nhẫn dựa vào tường nhìn cô không lên tiếng.
Thời gian trôi qua một phút một giây, cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Tô Tuyết Vy vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, hết lần này tới lần khác gõ cửa rồi lên tiếng chào.
"Cô Dương, cô có ở nhà không? Tôi thực sự đến tìm Tịch Tuyết để giúp cô ấy, không phải vì mục đích khác." Giọng nói của Tô Tuyết Vy bắt đầu có chút khô và khàn.
Cổ họng bị thương lúc trước còn chưa hoàn toàn bình phục cộng với tiếng la nãy giờ, ước chừng vết thương lại tái phát, có thể đã bị tổn thương rồi.

Thịnh Vân Hạo nghe giọng nói của cô, sải bước đi tới nắm lấy tay Tô Tuyết Vy với vẻ mặt thấp thỏm, chuẩn bị rời khỏi nơi này: "Đừng đợi nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của anh, Tô Tuyết Vy muốn kéo tay anh lại, nếu hôm nay chuyện này không được giải quyết, cô sẽ không bao giờ rời đi.
"Tô Tuyết Vy! Em còn phải đợi đến khi nào mới có thể từ bỏ? Đừng quên cô ấy sẽ không tha thứ cho em đâu!" Thịnh Vân Hạo sốt ruột gầm lên.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lâm Tịch Tuyết đứng ở cửa nhìn Tô Tuyết Vy, nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi xin lỗi Tuyết Vy, tôi không biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, tôi thật sự không cố ý làm điều đó.

"
Tô Tuyết Vy tiến lên ôm lấy cô ấy, khịt khịt mũi đờ đẫn nói: "Cảm ơn cậu đã mở cửa.

Hôm nay tớ đến đây là vì huyện công ty của ba cậu."
Thịnh Vân Hạo không theo vào mà quay lưng bỏ đi, anh không bao giờ nghĩ mình có thể làm điều này cho Tô Tuyết Vy, anh yêu cô nhưng cũng hận cô, anh cũng không hiểu lý do tại sao nữa.

“Tịch Tuyết, tiền thuế mà ba cậu còn nợ, chúng tớ sẽ tìm cách giúp cậu trả nợ, sau đó cậu mới có thể điều hành tập đoàn Minh Hải một cách đàng hoàng.” Tô Tuyết Vy vừa nắm tay vừa nói.
"Ba tớ đã để lại cho tớ một thẻ ngân hàng, ông ấy thực sự đã chuẩn bị mọi thứ cho tớ chu đáo rồi."
Tô Tuyết Vy quay lại nhìn Thịnh Vân Hạo phía sau nói: "Cảm ơn."
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh, lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng, lập tức ném vào chân Tô Tuyết Vy nói: "Những gì tôi nợ em, tôi trả lại.

Đừng quên những gì em đã nói.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui