Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, Trình Vũ Thanh nhìn Trình Thiên Na rồi nở nụ cười vô hại, cô ta biết Trình Thiên Na nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của cô ta.
Suy cho cùng đây là những thứ Trình Thiên Na đã mắc nợ, hai mươi năm sau khi bỏ rơi cô ta thì Trình Thiên Na nên chuẩn bị tâm lý, trả nợ là chuyện cả đời.
Trình Thiên Na kiên quyết lắc đầu, ngồi xuống nắm lấy tay Trình Vũ Thanh nói: "”Mẹ hiểu cảm xúc của con là gì và mẹ cũng biết mình đã mắc nợ con, mẹ sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho con."
Trình Thiên Na đột nhiên chuyển đề tài nói: "Nhưng con cũng không nên lừa gạt mẹ như vậy, tuy câu nói kia là thứ mẹ đã đợi hơn 20 năm nhưng mẹ cũng không phải là kẻ ngu ngốc."
Trình Thiên Na đã nói ra mục đích này rồi, nếu Trình Vũ Thanh vẫn không thể phản bác thì cô ta quả thật là một kẻ ngốc rồi.
Trình Vũ Thanh không đạt được mục đích, ủ rũ nhìn Trình Thiên Na, trong miệng cười khúc khích, có chút căm thù nói:
"Trình Thiên Na, bà thật là đạo đức giả, tôi không có một người mẹ đạo đức giả như bà."
Trình Thiên Na hoảng sợ vì đau đớn, bà ta luôn cảm thấy có lỗi với Trình Vũ Thanh.
Có lẽ điều Tô Tuyết Vy nói là đúng, Trình Vũ Thanh đã không còn nhân tính từ lâu, mọi thứ đều là công cụ mà cô ta có thể sử dụng, chỉ cần có thể đạt được mục đích là cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào.

Lợi dụng lúc Trình Thiên Na gục đầu xuống, Trình Vũ Thanh lặng lẽ thu tay về cầm lấy ly thủy tinh bên người rồi đi xuống giường, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, vươn tay đập vỡ ly thủy tinh trong tay.
Trình Thiên Na nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn cô ta với vẻ lo lắng, như thể biết sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Đột nhiên Trình Vũ Thanh siết chặt mảnh thủy tinh trong tay và bước nhanh đến chỗ Trình Thiên Na túm chặt lấy cơ thể bà ta rồi bé ngoặt ra phía sau, mảnh vỡ thủy tinh trên tay nhanh chóng chạm đến cổ Trình Thiên Na.
Cô ta áp sát người Trình Thiên Na, từng bước đi tới gần cánh cửa rồi đá bung nó ra.


Cảnh sát ở cửa có chút kinh hãi trước cảnh tượng này.
Trình Vũ Thanh nhìn viên cảnh sát trước mặt nói: "Các người mau chóng rời đi, nếu không tôi sẽ giết bà ta."
Người cảnh sát đang chuẩn bị vào lấy lời khai nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta, chậm rãi nói: "Đừng kích động, cô muốn gì cứ từ từ nói!"
Trình Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng: "Tôi không có gì muốn nói với anh.

Để cho tôi đi, nếu không tôi sẽ giết người này!"
Trình Thiên Na nắm cánh tay Trình Vũ Thanh, trầm giọng nói: "Nếu con thực sự giết mẹ thì sẽ không có đường lui nữa đâu."
Trình Vũ Thanh nói nhỏ bên tai là ta: "Tôi đã không còn đường lui từ lâu rồi.

Từ khi trở lại đây, tôi đã biết mình không còn đường lui rồi."
Toàn bộ bệnh viện nhất thời hỗn loạn, viên cảnh sát vốn dĩ tới lấy lời khai cũng không biết Trình Vũ Thanh sẽ kích động tới mức này nên cũng không mang theo thứ gì.
Trình Vũ Thanh không muốn trả thù hay chiếm đoạt Thịnh Vân Hạo, cô ta chỉ muốn tìm Tô Tuyết Vy, nếu cô ta sắp chết, cô ta sẽ đưa Tô Tuyết Vy đi cùng.

Trình Vũ Thanh một lòng muốn xuất viện, cô ta làm sao có thể ngồi tù chứ? Cô ta vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể cứ nằm mãi trên giường bệnh như thế này được.
"Trình Vũ Thanh, để hung khí xuống.

Chúng ta sẽ từ từ nói chuyện, mọi chuyện đều có thể giải quyết." Cảnh sát bắt đầu thuyết phục Trình Vũ Thanh.
"Thật sao? Tôi nói cái gì anh cũng có thể đáp ứng được ư? Nếu như tôi muốn anh giúp cho tôi trở nên vô tội thì anh có làm được không?" Trình Vũ Thanh từng bước tới gần cầu thang nói.
"Cái này không khó, chỉ cần cô đặt mảnh thủy tinh trong tay xuống thì mọi chuyện sẽ có thể bàn bạc."
Trình Thiên Na không ngừng di chuyển theo thân thể cô ta, đau lòng thuyết phục nói: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, Trình Vũ Thanh, mẹ chỉ một đứa con là con thôi."
Trình Vũ Thanh bật cười ngay lập tức khi nghe những lời này, cô ta nói với giọng điều cực kỳ lạnh lùng: "Bà cũng biết rằng tôi là đứa con của bà ư? Vậy tại sao ngay từ đầu bà lại buông tay tôi?"
Câu nói này khiến Trình Thiên Na nhớ lại chuyện năm đó, chính bà ta đã buông tay Trình Vũ Thanh, không thể trách người khác được.
"Bây giờ bà có còn nhớ không? Nếu bà nắm chặt tay tôi, có lẽ tôi đã không trở nên như bây giờ."
Trình Thiên Na hoàn toàn im lặng, chính bà ta đã tự tay hủy hoại một đứa trẻ, trong trận hỏa hoạn năm đó, bà ta đã hứa với Trình Tú Anh sẽ chăm sóc Thịnh Vân Hạo, tuy nhiên khi đó bà ta không còn sức lực, chỉ có thể cứu một người.
Trình Vũ Thanh bị bỏ rơi trong vụ cháy, Trình Thiên Na vẫn nhớ lời nói khi ấy của Trình Vũ Thanh: "Mẹ! Cứu con!"
Nhưng Trình Thiên Na đã ra đi không ngoảnh lại, không chút lưu luyến đứa con gái nuôi này.


Trình Vũ Thanh từng bước tới cầu thang, dùng ánh mắt ủ rũ nhìn đám người xung quanh, lớn tiếng nói: "Đừng tới đây!"
Sau khi kéo Trình Thiên Na vào cầu thang, cánh cửa ngay lập tức bị đóng lại.

Cô ta bước nhanh xuống cầu thang với mong muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Khi bọn họ đi đến dưới cùng của tòa nhà, Trình Vũ Thanh đã đẩy Trình Thiên Na ra, chỉ để lại một câu: "Khi đó chính bà đã không nắm chặt tay tôi, giờ bà muốn nắm cũng không còn cơ hội nữa rồi."
Trình Thiên Na ngã quỵ xuống đất, trước khi ngất đi bà ta đã cố gắng đưa tay ra và nắm lấy Trình Vũ Thanh, nhưng thứ mà bà ta chạm vào được chỉ là khoảng không hư vô mà thôi.

Tin tức về cuộc vượt ngục của Trình Vũ Thanh nhanh chóng bị chặn lại.

Thứ nhất, bọn họ không muốn làm phiền giới truyền thông.

Thứ hai, Trình Vũ Thanh có thể đưa ra tất cả những tên tội phạm từ hai mươi năm trước.
Khi Tô Tuyết Vy biết tin, cô vẫn đang ở nhà Dương Lâm Tây và thảo luận về tập đoàn Minh Hải với Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết biết rằng cô cảm thấy không thoải mái sau khi nghe cuộc gọi của Thịnh Vân Hạo.
" Tuyết Vy, có chuyện gì vậy?"
Tô Tuyết Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn Lâm Tịch Tuyết và nói: "Trình Vũ Thanh đã chạy khỏi bệnh viện rồi."
Nói xong những lời này, Tô Tuyết Vy muốn lập tức rời khỏi nhà Dương Lâm Tây để làm một số việc riêng.

Chuyện tập đoàn trước mắt đành phải gác lại, Trình Vũ Thanh chạy trốn rồi sẽ khiến mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.

Lâm Tịch Tuyết ngăn cô lại nói: "Cậu đi bây giờ cũng không có tác dụng gì cả.

Cô ta đã chạy đi rồi thì có thể tìm được ở đâu chứ? Dù cậu có chạy ra ngoài cũng không thể tìm được cô ta đâu."
“Tớ không biết tìm cô ta ở đâu nữa.” Tô Tuyết Vy đau đầu kinh khủng.
Lâm Tịch Tuyết lúc này mới hoàn toàn buông ra nút thắt, từng chữ từng chữ nói: "Vậy Cứ đi gặp ba tớ thử xem, chắc hẳn ông ấy sẽ biết cô ta có thể tới được những đâu."
Ngay khi câu này nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Tô Tuyết Vy thật sự không muốn đi, loại cảm giác áy náy trong lòng đã ràng buộc cả con người cô rồi:
"Tịch Tuyết, tớ..."
Lâm Tịch Tuyết nắm lấy tay cô, kiên quyết nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu, tớ tin rằng ba tớ sẽ không nói dối chúng ta, cũng sẽ không làm hại cậu đâu."
Dương Lâm Tây nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lúc này cửa đóng lại rồi xoay người trốn sau cánh cửa.

Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, giọng điệu dịu dàng hoàn toàn thay đổi, trở nên có chút lạnh lùng.
"Này, bọn họ đi rồi, đến gặp tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận