Long Duệ Ân mở cửa phòng dẫn hai người tiến vào, cô ở trên ban công đã nhìn rõ ràng chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng mà những người này dường như đều tới vì Tô Tuyết Vy.
Chu Chính Nam đi vào từ cửa sau, nhìn thấy một mảnh hỗn độn ở phòng khác liền trong long hoảng hốt, quét mắt thấy có cái điện thoại di động bị vỡ liền vội vàng nhặt lên rồi lên lầu.
Gõ cửa phòng Long Duệ Ân, nói: "Là ta Chu Chính Nam, mấy người không có sao chứ?"
Chu Hạo Thanh vội vàng mở cửa nói: "Ba! Chú Lục bên kia như thế nào?"
Chu Chính Nam đem tình huống từ đầu đến đuôi tình huống của Lục Chính Vĩ nói rõ ràng, còn tình huống bên ngoài thì hoặc nhiều hoặc ít ông cũng có thể đoán được đôi chút.
Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết đang toàn lực chạy tới đồn công an nhưng không ngờ gặp kẹt xe, chỉ có thể thúc giục một bên.
Thời điểm hai người đến đồn công an cũng đã được hơn nửa tiếng.
Lâm Tịch Tuyết vội vàng nói: "Tuyết Vy, cậu đi báo công an đi, tớ đi qua xem cha tớ!"
Tô Tuyết Vy vội vàng chạy đến phòng làm việc, tiện tay bắt một người nói: "Tôi tới báo công an chuyện xảy ra, Lục gia xảy ra chuyện.
"
Cả người đang thở gấp hổn hển nên cô căn bản không thấy rõ người trước mắt là ai, chờ lúc cô nhìn thấy liền hối hận không thôi.
Thịnh Vân Hạo nghe cô nói như vậy, khinh thường cười lạnh nói: "Làm sao chuyện gì đều có mặt cô, cô thật đúng là hay xen vào việc người khác.
"
Tô Tuyết Vy buông lỏng tay mình, Thịnh Vân Hạo giễu cợt để cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, tự nhiên lại cảm thấy Thịnh Vân Hạo nói không sai, cô chính là thích xen vào việc của người khác.
Ray rứt đau đớn để cho cô thanh tỉnh lại một ít, ngước mắt không sợ nhìn về phía Thịnh Vân Hạo nói:
"Vâng, tôi liền là thích xen vào việc của người khác, nếu không anh cũng sẽ không biết sự thật, không phải sao!"
Nếu đã cùng Thịnh Vân Hạo trở mặt, vậy cô cũng không cần để ý đến tâm tình anh ta, không thể sống chung thì hãy liều mạng tổn thương lẫn nhau a.
Thịnh Vân Hạo nhìn bên trong mắt cô đã không còn tia nào nuối tiếc hay buồn rầu, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy
"Phải vậy không? Vậy thật là quá cám ơn cô, bất quá tôi hy vọng cô đừng quên là cô còn thiếu tiền tôi.
"
Quan hệ giữa bọn họ so với kẻ thù càng đáng sợ hơn, so với người yêu càng không nỡ, lưng cô gánh món nợ của anh ta.
"Tôi đều một mực ghi tạc trong lòng, tôi sẽ không quên nên anh yên tâm đi.
" Tô Tuyết Vy đè xuống cổ họng khổ sở nói.
Thịnh Vân Hạo bị nghẹn một cái, lướt nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, Tô Tuyết Vy cũng là xem không hiểu.
Một người cảnh sát đi về phía Thịnh Vân Hạo nói: "Anh có thể đi, bất quá chỉ có năm phút nên muốn hỏi gì hỏi nhanh lên.
"
Thịnh Vân Hạo liếc cô một cái liền đi, Tô Tuyết Vy siết chặt quả đấm nhìn bóng lưng anh rời đi.
"Xin hỏi, cô tới đồn công an có chuyện gì không?" Công an ngó nhìn Tô Tuyết Vy.
Nghe công an hỏi, Tô Tuyết Vy mới nhớ tới mục đích mình tới đồn công an là cái gì.
"Tôi tới báo án, Lục gia xảy ra chuyện, phiền toái bây giờ các anh đi một chuyến tới Lục gia được không?"
"Được, lập tức đi ngay.
"
Tô Tuyết Vy cũng không có ngồi chung xe một đám công an đi Lục gia, trong lòng âm thầm cầu nguyện Lục gia sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không thì cô chính là đầu sỏ tất cả mọi chuyện.
Mà quan trọng nhất bây giờ chính là biết Trình Vũ Thanh ở đâu, nếu để cô ta chạy thì chuyện này thật không có cách nào nói rõ ràng.
Vừa nghĩ vừa đi nhà giam, dù sao chỉ có Lâm Gia Thần mới biết toàn bộ chuyện này, Mạnh Tú Cầm bất quá chỉ là một con cờ mà thôi.
Lâm Tịch Tuyết ở cửa chờ Tô Tuyết Vy, vội vàng nói:
"Bây giờ chúng ta không đi vào được, chỉ có thể chờ một người khác đi ra chúng ta mới có thể vào.
"
"Phải Thịnh Vân Hạo không?"
Lâm Tịch Tuyết vốn là không muốn nói, nhưng không nghĩ tới Tô Tuyết Vy mặt đầy lạnh nhạt nói ra.
"Tớ mới vừa rồi gặp anh ta ở phòng làm việc.
"
Trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại những lời nói lúc nảy của Thịnh Vân Hạo, cô cảm thấy trong lòng đau dữ dội.
Quan hệ giữa hai người bây giờ có lẽ còn không bằng một người xa lạ, bây giờ còn liên quan với nhau chẳng qua cũng chỉ vì đồng tiền, không biết cô nên cảm thấy thật đáng buồn hay đáng khóc.
Nắm chặt lòng bàn tay, Tô Tuyết Vy tự nhủ mình nhất định phải kiên cường, tuyệt đối không thể để cho anh ta ảnh hưởng tâm tình của mình.
Lâm Tịch Tuyết nhìn vẻ mặt im lặng của cô cũng không nói gì thêm, bây giờ có nói nhiều đi nữa cũng đều vô ích.
"Chúng ta bây giờ đi vào, nói không chừng Thịnh Vân Hạo hỏi thăm có ích hơn so với chúng ta đến hỏi.
"
Cửa biệt thự dòng họ Lục.
Một đám người không ngừng ném đá vào trong hoặc là ném những thứ đồ khác, trong miệng còn đang không ngừng mắng chửi, nếu như không phải là bởi vì cửa biệt thự dòng họ Lục đủ kiên cố thì bây giờ đã sớm bị bọn họ chọc thủng.
Cảnh sát lập tức đi lên đem đám người phía trước khống chế lại, quát to: "Tất cả đứng im! Công an đây!"
Mấy chục người lập tức ôm đầu ngồi xổm dưới đất, toàn bộ nhà họ Lục khôi phục một mảnh an tĩnh.
Nghe không còn ồn ào, Chu Hạo Thanh đoàn người lập tức đi ra, nhìn phát sinh hết thảy ngoài cửa, trong lòng không hiểu là xảy ra chuyện gì.
Một người công an đi vào phòng hỏi: "Ông Lục, bên ngoài đã được dẹp loạn, làm phiền các người có thể đi ra một chút được không?"
"Cám ơn các anh, là có người đi báo công an phải không? Những người đó là ai, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lục Đan Bạch đi ra ghé vào lan can nói.
Công an ngó nhìn gật đầu một cái: "Là Tô Tuyết Vy báo án, bây giờ cô ta vẫn còn đang ở đồn công an.
"
Lục Đan Bạch biết là nhờ cú điện thoại gọi cho cô ta trước đó nên mới vượt qua được nguy hiểm, nhìn điện thoại đã bể màn hình, trong lòng thật là có chút không ghét nổi Tô Tuyết Vy.
Chu Hạo Thanh trước mở miệng nói: "Bây giờ chúng tôi có thể đi đồn công an không? Tôi rất muốn biết rốt cuộc những người này là ai kêu tới.
"
Mấy người đi đến đồn công an.
Bóng đen dần dần bao phủ bầu trời, bởi vì có mưa nên mặt đất vẫn còn có chút cảm ẩm ướt, bỗng nhiên, bầu trời truyền tới một tiếng sét đánh, mọi người trên đường đều rối rít cúi đầu, vội vàng chạy về nhà mình.
Dương Lâm Tây đứng trên ban công, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, trong lòng lại đang cảm thán.
'Ài, thời gian trôi qua thật đúng là nhanh, mới chớp mắt đã qua hơn hai mươi năm rồi.
'
Điếu thuốc đang tàn rất nhanh, có lẽ là bởi giờ gió thổi hơi mạnh.
Trình Vũ Thanh hai tay dựa vào ở trên vách tường, nhìn bóng lưng Dương Lâm Tây, bỗng dưng hỏi: "Hối hận sao?"
Dương Lâm Tây liếc cô một cái, cũng không có xoay người lại, chỉ là mở lời: "Đúng vậy, tôi hối hận, nhưng như vậy thì có thể thay đổi gì chứ?"
Trình Vũ Thanh không nghĩ tới cô ta sẽ trả lời mình nhanh như vậy, hơn nữa còn không có chút nào che giấu, nói: "Chẳng lẽ bà không sợ tôi thu âm lại báo công an sao?"
"Nhiều năm qua như vậy, tôi một mực đều đang chờ bọn họ đến bắt tôi, đáng tiếc là tôi chờ tới tận bây giờ vẫn không có một người phát hiện ra bộ mặt chân thân của tôi.
"
Dương Lâm Tây bóp nát tàn thuốc nói dằn từng chữ: "Tôi nói đúng không? Trình Vũ Thanh.
".