Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Đôi mắt của Thịnh Vân Hạo bỗng nhiên tối sầm lại.
“Cái gì?” Rõ ràng chính mắt anh đã nhìn thấy Tô Tuyết Vy đi vào bệnh viện, làm sao có thể không thấy đâu được?
Thịnh Vân Hạo âm thầm siết chặt đôi tay mình lại.
“Anh, anh Vân Hạo, em thật sự không biết anh đang nói cái gì, em hoàn toàn không có gặp được Tô Tuyết Vy.”
Thịnh Vân Hạo nghe thấy câu này thì trong mắt tràn đầy lửa giận, vừa lạnh vừa nóng, toàn thân tựa như đang toát ra khí lạnh.

Sau đó quay lại hét vào mặt vệ sĩ.
“Mau đi tìm Tô Tuyết Vy về cho tôi.”
“Cậu Hạo, bây giờ cô Nguyệt không có nhiều thời gian để chờ như vậy, vẫn nên đưa cô ấy đến phòng cấp cứu trước, đừng nên chậm trễ.” Bác sĩ lo lắng nói sau khi nhìn vào màn hình giám sát bên giường.
Khi Tô Minh Nguyệt được đưa đến cửa phòng cấp cứu, cô ta bất ngờ nắm lấy cổ tay Thịnh Vân Hạo.
“Anh Vân Hạo, anh có thể đồng ý với em một chuyện không, nếu như anh đồng ý thì em mới đồng ý đi vào phòng cấp cứu, nếu không em sợ sau khi vào rồi sẽ không gặp lại anh nữa.”
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo vô cùng khó coi nói.
“Em đừng có nói bậy, anh nhất định sẽ cứu em, em yên tâm đi.”
“Không được, anh Vân Hạo, anh nhất định phải đồng ý với em.”
Thịnh Vân Hạo nhìn thấy sắc mặt Tô Minh Nguyệt dần trở nên tái nhợt, anh cảm thấy cô ta thực sự không thể đợi lâu như vậy.

“Em nói đi, là chuyện gì vậy?”
Trong lòng Tô Minh Nguyệt đột nhiên mỉm cười giống như âm mưu đã thành công, sau đó cô ta lôi kéo cánh tay Thịnh Vân Hạo không buông.
“Anh Vân Hạo, nếu em có thể ra khỏi phòng phẫu thuật thì anh có thể cưới em không?”
Thịnh Vân Hạo lập tức sửng sốt khi nghe thấy điều này, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Tô Minh Nguyệt, mặc dù anh biết rằng Tô Minh Nguyệt chính là người đã cứu anh khi còn nhỏ, nhưng trong lòng anh rốt cuộc vẫn không thể vượt qua rào cản của chính mình.
Không phải là anh không biết Tô Minh Nguyệt đã dành tình cảm cho anh rất nhiều năm, nhưng anh vẫn luôn giả vờ câm điếc, không biết chuyện này.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo im lặng như vậy, Tô Minh Nguyệt cố ý ho một cách dữ dội để giành được thiện cảm của anh, sau đó nói.
“Anh Vân Hạo, anh thực sự không muốn cưới em sao? Thôi được rồi, vậy nếu như em không thể ra khỏi phòng phẫu thuật thì xin anh đừng quên em đi có được không?”
“Em đừng có nói bậy nữa, anh đồng ý với em là được.”
Nghe thấy tiếng thúc giục của bác sĩ, Thịnh Vân Hạo chỉ có thể vội vàng đồng ý yêu cầu của Tô Minh Nguyệt.
“Thật không? Anh Vân Hạo, anh đừng quên những gì anh đã nói đấy, chờ em phẫu thuật xong thì chúng ta sẽ lập tức đính hôn có được không?”
Thịnh Vân Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Minh Nguyệt cuối cùng cũng được đẩy vào phòng mổ, cửa phòng đóng lại, ngọn đèn màu trắng trong phòng phẫu thuật đột nhiên sáng lên chói mắt.

Tô Minh Nguyệt nghĩ đến những lời vừa rồi của Thịnh Vân Hạo thì cuối cùng cũng bật cười.
Đôi mắt cô ta ngập tràn niềm vui vì âm mưu đã được thành công.

Mà vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo đang ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật càng trở nên khó coi đến cực điểm, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng có chút sợ hãi.

Thế nhưng không bao lâu sau anh lại nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì? Tiếp tục tìm.” Sau khi Thịnh Vân Hạo biết rằng vẫn chưa tìm thấy Tô Tuyết Vy thì cơn giận của anh lại tăng thêm ba phần.
Rốt cuộc là tại sao? Ở bên cạnh anh khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy à? Chẳng lẽ cô lại muốn dùng chiêu cũ, biến mất giống như bốn năm trước sao? Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo càng âm u nhìn về phía cuối hành lang.
Nếu như Tô Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì không may thì anh thề nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.
Một giờ sau, Tô Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã bình yên vô sự vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà vẫn chưa tìm ra Tô Tuyết Vy.
“Không phải Tô Tuyết Vy đã chuẩn bị máu cho Minh Nguyệt của chúng ta sao? Tại sao con bé lại biến mất vào lúc này, chẳng lẽ con bé cố ý sao? Cố ý muốn dồn Minh Nguyệt vào chỗ chết sao?” Mạnh Tú Cầm vừa nhìn Thịnh Vân Hạo vừa cố ý diễn kịch, nói ra những lời chua ngoa.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy những lời đó thì trong mắt anh lại dâng lên ba phần tức giận, mà sự im lặng của Thịnh Vân Hạo khiến Mạnh Tú Cầm không thể nhịn được nói một câu.
“Nếu Minh Nguyệt thật sự có chuyện gì xảy ra, thì dù tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Tuyết Vy.” Mặc dù Mạnh Tú Cầm nhìn về phía Tô Minh Nguyệt nói ra những lời đó, nhưng rõ ràng bà ta nói như vậy là để cho Thịnh Vân Hạo nghe.
Thịnh Vân Hạo nghe bà ta nói như vậy vẫn không mở miệng nói gì, vẫn luôn im lặng giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau một lúc lâu.
“Cháu nhất định sẽ tìm Tô Tuyết Vy về cho mọi người một lời giải thích.”
Sau khi Thịnh Vân Hạo rời đi, Mạnh Tú Cầm bật cười chế nhạo.
Tô Tuyết Vy, để tôi xem lần này cô làm như thế nào để quay về bên cạnh Thịnh Vân Hạo đây.

Tất cả những chuyện này đều là do Mạnh Tú Cầm và Tô Minh Nguyệt lên kế hoạch sắp đặt, thậm chí chuyện bệnh tình của Tô Minh Nguyệt trở nên nguy kịch, phải vào phòng cấp cứu cũng là do hai mẹ con cô ta chỉ đạo.
Cô ta chính là muốn để Thịnh Vân Hạo hoàn toàn thuộc về một mình cô ta, còn Tô Tuyết Vy chỉ có thể biến mất.
Thịnh Vân Hạo rời đi chưa bao lâu thì Tô Minh Nguyệt tỉnh dậy, mặc dù lần này cô ta đã mạo hiểm khiến cho bệnh tình của mình tái phát, thế nhưng cô ta lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Thịnh Vân Hạo là do cô ta dùng mạng sống của mình để đổi lấy, cho nên cô ta nhất định sẽ không để cho bất cứ ai phá hủy nó.
“Minh Nguyệt, lần này con thật sự quá mạo hiểm.

Lỡ như lần này con thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì không phải mọi việc con làm đều trở nên vô ích sao?” Mạnh Tú Cầm nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Minh Nguyệt thì trong lòng vô cùng đau xót.
Nhưng Tô Minh Nguyệt lại cảm thấy không có việc gì, chỉ cười yếu ớt.

Sau đó nói.
“Mẹ à, con có chừng mực mà, mặc dù lần này mạo hiểm một lần, nhưng thứ duy nhất con có thể lợi dụng cũng chỉ có bệnh tình của con, cho nên mẹ nhất định phải giữ bí mật chuyện này, đừng để cho anh Vân Hạo biết.

Mẹ nhớ chưa?”
Mạnh Tú Cầm thương yêu nhìn cô ta.
“Con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để cho cậu ấy biết đâu.”
Tô Minh Nguyệt gật đầu mấy cái, sau đó lại hỏi.
“Tô Tuyết Vy sao rồi? Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
“Con cứ yên tâm đi, mẹ đã thu xếp xong xuôi hết mọi việc rồi, hiện tại Tô Tuyết Vy và con trai cô ta đang ở trong nhà chúng ta.”

Tô Minh Nguyệt lo lắng hét lên.
“Tại sao mẹ lại đưa cô ta về nhà, lỡ như anh Vân Hạo tìm thấy cô ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Con cứ yên tâm đi, Thịnh Vân Hạo sẽ không tìm ra cô ta đâu.

Con quên mất rồi sao, cô ta còn có một đứa con trai, như vậy sau này chúng ta hành động cũng thuận tiện hơn, nếu như nó ở nơi khác, vậy thì nhất định sẽ gây ra phiền phức không đáng có.”
Đôi mắt Mạnh Tú Cầm tràn đầy mưu mô nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.
Từ sau lần gặp mặt ở buổi đấu giá thì Chu Hạo Thanh vẫn chưa từng gặp lại Thịnh Vân Hạo và Tô Tuyết Vy, cho nên khi anh ta nhìn thấy Thịnh Vân Hạo vô cùng tức giận xông vào văn phòng của anh ta thì anh ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Chu Hạo Thanh kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt lập tức lạnh đi khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo tức giận xông tới trước mặt mình.
“Tổng giám đốc Hạo, anh gióng trống khua chiêng xông vào phòng làm việc của tôi như vậy, xin hỏi anh có hẹn trước không?” Chu Hạo Thanh lạnh lùng chất vấn.
Sau khi biết tin Tô Tuyết Vy biến mất thì người đầu tiên mà Thịnh Vân Hạo nghĩ rằng đã dẫn cô đi chính là Chu Hạo Thanh, cho nên anh bước lên phía trước nắm lấy cổ áo của Chu Hạo Thanh.
“Có phải anh đã dẫn Tô Tuyết Vy đi trốn ở đâu không? Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh nên giao cô ấy ra đây cho tôi.”
Chu Hạo Thanh nghe anh nói như vậy thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, quả nhiên anh ta tới vì Tô Tuyết Vy, nghe ý anh ta thì chẳng lẽ Tô Tuyết Vy đã biến mất rồi sao?
Anh ta cũng không chịu thua kém, túm lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo, nghiêm khắc trách cứ.
“Tổng giám đốc Hạo, anh đang nói đùa với tôi sao? Bây giờ anh lại đến chỗ tôi tìm người, anh không cảm thấy buồn cười sao? Ban đầu là chính anh đã dẫn cô ấy ra khỏi bệnh viện, anh đã nói sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, vậy mà bây giờ anh lại đến chỗ của tôi đòi người là có ý gì?”
Ngay khi Thịnh Vân Hạo và Chu Hạo Thanh đang giằng co không ai nhường ai thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.
“Ôi chao, cg giám đốc Hạo, sao cậu lại tới đây? Sao cậu đến mà không báo trước vậy chứ.” Chu Chính Nam dường như không thấy hai người đang kéo cổ áo của nhau, nhiệt tình đi đến chào hỏi với Thịnh Vân Hạo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận