Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


“Cô giúp tôi?”
Chu Hạo Thanh bắt đầu tò mò, cô chủ của nhà họ Lục này muốn giúp mình bằng cách nào?
“Cô giúp tôi bằng cách nào?”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, cho dù nhà họ Lục có địa vị cao đến mấy đi nữa, hiện tại anh ta vẫn chưa tiếp nhận Lục Đan Bạch gả vào cửa nhà họ Chu, nếu như việc này bị ông cụ nhà họ Lục biết được, hai người họ cũng khó mà trốn tránh trách nhiệm.
Lục Đan Bạch vững vàng ngồi xuống nói: “Nếu như tôi đã nói giúp anh, thì tất nhiên cũng sẽ có lý do của tôi, nhưng mà anh phải hứa với tôi một điều kiện.”
Nếu vì Tô Tuyết Vy, Chu Hạo Thanh đều chấp nhận, nói: “Điều kiện gì?”
Trong mắt Lục Đan Bạch lộ ra một chút tinh nghịch, cô ấy dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cằm mình, rồi nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng anh hãy yên tâm, tuyệt đối không phải những chuyện đại nghịch bất đạo gì đâu.”
Anh ta nắm chặt một bên bàn tay rồi sau đó lại buông lỏng ra, nói: “Được rồi, tôi hứa với cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể nói được làm được.”
Lục Đan Bạch còn nghĩ là mình phải mất một thời gian dài mới có thể thuyết phục được con người này chịu để bản thân mình giúp anh ta, nhưng không ngờ Chu Hạo Thanh này lại có thể vì Tô Tuyết Vy mà hy sinh đến mức này, nghĩ đến đây, Lục Đan Bạch không khỏi có chút ghen tị với Tô Tuyết Vy.

“Lục Đan Bạch tôi từ trước đến nay đều luôn nói được làm được, tuyệt đối sẽ không tự nuốt những lời đã hứa.” Lục Đan Bạch nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Thanh.
Cô ấy biết Chu Hạo Thanh không hề muốn kết hôn với mình, bản thân mình cũng không nhất thiết phải gả cho anh ta, vậy thì cứ dứt khoát dây dưa với anh ta đi, cô ấy cũng muốn xem Chu Hạo Thanh này có thể vì Tô Tuyết Vy mà hy sinh đến mức độ nào.
“Nếu không có chuyện gì, xin mời cô Bạch trở về đi.”
Nhìn thấy bộ dạng đạt được mục đích liền trở mặt không biết người của Chu Hạo Thanh, Lục Đan Bạch không khỏi tức giận, tại sao mình lại có một vị hôn phu đần độn đến mức vậy.

Lục Đan Bạch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cố ý giở thói ngang ngược của cô chủ nói: “Nếu anh còn cần sự giúp đỡ của tôi, thì đừng nên đuổi tôi đi.”
Nghe thấy lời này, Chu Hạo Thanh cũng không thể làm được gì, dù sao bản thân mình quả thật là có việc cần nhờ đến người ta, chỉ đành nói: “Tùy cô.”
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Chu Hạo Thanh đều đặt hết cả lên Tô Tuyết Vy đang còn ở trong bệnh viện, trong đầu đều đang suy nghĩ đến liệu Tô Tuyết Vy có bị bắt nạt hay không, anh ta căn bản không có tâm tư quan tâm tới Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch nhìn thấy Chu Hạo Thanh như thế này, không khỏi nghĩ đến bản thân, rốt cuộc cô ấy và Tô Tuyết Vy có gì khác nhau chứ, tại sao ngay cả Thịnh Vân Hạo của tập đoàn Thịnh Lâm cũng thích cô?
Lục Đan Bạch đã bắt đầu có suy nghĩ muốn gặp mặt Tô Tuyết Vy này rồi.
Trong lòng nghĩ muốn gặp thì liền quyết định đi gặp, liếc mắt nhìn qua Chu Hạo Thanh còn đang phiền lòng ở một bên, lên tiếng nói một câu: “Vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc Thanh nữa, tôi đi đây.”
Chu Hạo Thanh thậm chí còn không nhìn cô ấy một cái, cũng không nói một lời, Lục Đan Bạch cũng là một người tính khí tốt, nói xong liền bước ra khỏi cửa văn phòng.
Nhờ mối quan hệ với nhà họ Lục, cô ấy nhanh chóng biết được số điện thoại và vị trí Tô Tuyết Vy đang ở, hôm nay Lục Đan Bạch cô ấy chính là muốn đi gặp mặt Tô Tuyết Vy.
Sau khi nhận được địa chỉ của bệnh viện, cô ấy liền lái xe chạy đến bệnh viện.

Còn trong bệnh viện, Tô Tuyết Vy đang ở một bên trông coi Tô Thần Vũ, lúc nãy cô vừa gặp bác sĩ Lý ở hành lang, bác sĩ Lý lại trách móc cô một hồi, hơn nữa còn nói với cô rằng nếu Tô Thần Vũ còn không được chữa trị kịp thời, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thần Vũ, căn bản không nỡ lòng buông ra, cứ tựa như Tô Thần Vũ có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào vậy.
Bất luận như thế nào, cô cũng phải cứu sống Thần Vũ, cô cũng sẽ khiến Tô Minh Nguyệt và nhà họ Tô phải trả một cái giá đau đớn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tuyết Vy vội vàng đứng dậy đi mở cửa, người đang đứng bên ngoài chính là Lục Đan Bạch.

“Cô là?” Tô Tuyết Vy căn bản không nhận ra người trước mặt.
Lục Đan Bạch đưa tay ra cười nói với cô: “Xin chào cô Vy, tôi là Lục Đan Bạch.”
Lục Đan Bạch? Cô chủ của nhà họ Lục?
Trong đầu Tô Tuyết Vy tìm kiếm thông tin, căn bản không nhớ rõ mình có quen biết nhân vật này, chỉ có thể nói: “Cô Bạch, có phải là cô tìm nhầm người rồi không? Tôi không nghĩ là tôi có quen biết cô.”
Nói xong liền định đóng cửa lại.
Sau khi trải qua vụ bắt cóc của Tô Thần Vũ, Tô Tuyết Vy rất cảnh giác với những cuộc viếng thăm của người lạ, cô rất sợ rằng Tô Thần Vũ sẽ lại bị bắt đi.

Lục Đan Bạch dường như nhìn thấy được sự lo lắng của cô, vội vàng nói: “Không phải, cô Vy, cô hiểu lầm rồi.

Tôi không phải là người xấu đâu, hôm nay tôi đến đây chỉ để nói chuyện với cô.”
“Chúng ta không quen biết nhau, không có chuyện gì để nói cả, cô Bạch hãy trở về đi.”
Tô Tuyết Vy vẫn cự tuyệt gặp mặt.
Lục Đan Bạch vịn lấy cánh cửa, trông giống như một tên vô lại nói: “Không được, không được, chúng ta nhất định phải nói chuyện.”

Tô Tuyết Vy chưa từng thấy qua người nào vô lại đến như vậy, cô lại sợ sẽ lỡ tay làm bị thương người này, nên chỉ đành mở cửa nói: “Nếu cô có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”
Cô không muốn làm phiền đến Thần Vũ nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tô Tuyết Vy nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lục Đan Bạch dường như cũng biết được tại sao tất cả bọn họ đều thích Tô Tuyết Vy.
Cô ấy là một người dịu dàng.
“Cô Vy, nói chuyện ở chỗ khác đi, tôi sợ tai vách mạch rừng.” Lục Đan Bạch đã từng điều tra về quá khứ của cô và nhà họ Tô, cũng biết cô chủ của nhà họ Tô đang sống ở bệnh viện này.
“Không cần đâu, cứ ở đây đi, Thần Vũ còn cần tôi chăm sóc.”
Tựa hồ như Lục Đan Bạch đã đoán trước được mọi chuyện, chỉ vào người bên cạnh nói: “Tôi đã cân nhắc đến chuyện này rồi, dì Trần sẽ chăm sóc tốt cho con trai cô.”
Cô ấy không cho phép cô từ chối, mà kéo theo Tô Tuyết Vy đi ra khỏi bệnh viện.
Tô Tuyết Vy không biết người này rốt cuộc muốn làm gì, hôm nay đã có quá nhiều chuyện khiến cô phải đau lòng rồi, trông người này dường như cũng không có địch ý, nên cứ mặc cô ấy kéo mình đi.
“Cô Bạch, rốt cuộc hôm nay cô đến gặp tôi là có chuyện gì vậy?”
Hai người ngồi ở trên bàn ăn, Tô Tuyết Vy không chịu được sự im lặng này, nên đã lên tiếng trước.

Lục Đan Bạch không có trả lời câu hỏi của cô, tự ý lẩm bẩm nói: “Tên tôi là Lục Đan Bạch, tôi cũng là vị hôn thê của Chu Hạo Thanh.”
Tô Vận Cẩm nhìn cô ấy với sắc mặt hơi khó coi, vị hôn thê?
Cô ấy đến đây để gây rắc rối với mình hay sao?
Hết trận sóng này lại đến trận sóng khác, Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy hối hận theo cô ấy ra ngoài rồi.

“Cô Vy đừng hiểu lầm, tôi đến đây không phải để gây rắc rối với cô, chỉ là tôi rất tò mò muốn biết cô là một người như thế nào, tôi thật sự không có ý xấu.”
Cô ấy vừa rót rượu vừa nói.
Tô Tuyết Vy nhất thời không biết nên trả lời câu nói này như thế nào, chỉ có thể cúi đầu uống rượu.
Sau ba hiệp rượu.

Lục Đan Bạch nhìn cảnh này mà đau đầu, cô ấy cảm thấy vô cùng hối hận vì đã cho Tô Tuyết Vy uống rượu rồi, chỉ có thể một tay đỡ lấy cô, còn một tay đi gọi điện thoại, nhưng lại không biết nên gọi cho ai.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ, Thịnh Vân Hạo.
Nếu như mình muốn giúp đỡ, thì Thịnh Vân Hạo chính là người không thể thiếu hay quên được, hơn nữa cốt lõi của vấn đề này chính là Thịnh Vân Hạo, nên chỉ có thể gọi điện thoại bảo Thịnh Vân Hạo trực tiếp đến đây.
“Anh Hạo, tôi có thể làm phiền anh đến đây một chuyến không? Đây là khách sạn Bắc Đảo.” Lục Đan Bạch lại tiếp tục nói: “Tô Tuyết Vy cũng ở đây, cô ấy uống say rồi, anh có thể đến…”
Bíp, điện thoại đã bị ngắt máy.
Lục Đan Bạch nhìn chiếc điện thoại bị ngắt đi một cách quái lạ, cô ấy còn chưa nói hết lời mà, trớ trêu thay là người bên cạnh vẫn đang nhích tới nhích lui không hề có chút ý thức say rượu.

“Tại sao không tin tôi, tại sao…” Trong miệng Tô Tuyết Vy không ngừng lẩm bẩm.
Vào khoảnh khắc Thịnh Vân Hạo nhận được cuộc gọi, đôi mắt anh bỗng tối sầm lại, nhưng sau cùng vẫn là cầm lấy quần áo bước ra ngoài.
Khách sạn Bắc Đảo, Tô Tuyết Vy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận