Nam Cung Thiến ngồi yên lặng cúi đầu, Ngô Duẫn Kỳ chắc chắn là Ngô Duẫn Kỳđã động tay động chân từ bên trong.
"Sau khi con bị Ngô Duẫn Kỳ dẫn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại trở về? Có phải anh ta đã làm gì con không? Anh ta dẫn con đi là có mục đích gì?" Ba Nam Cung liên tục hỏi nhiều vấn đề.
Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của ông, khẽ mỉm cười: "Cha, không phải bây giờ con đã trở lại rồi sao, cha cũng đừng hỏi nữa, con không sao, anh ấy cũng không còn làm gì được con nữa rồi." dieendaanleequuydonn
Ba Nam Cung nhíu mày một cái, khẽ thở dài: "Con và anh ta……"
"Cha! Bất kể cha nghe được cái gì, cũng đừng hiểu lầm, con đã trở về, tất cả đều đã kết thúc." Nam Cung Thiến cắt đứt lời nói của ba Nam Cung, tất cả đều đã kết thúc, cô nghĩ như vậy, kể từ khi bước chân lên chuyến bay trở về nước, cô đã không còn ý nghĩ muốn trở lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ nữa rồi.
Anh và Sophie nên ở cùng với nhau, một ngày nào đó Ngô Duẫn Kỳ sẽ quên cô, bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau trải qua bao nhiêu công việc bề bộn như vậy, Ngô Duẫn Kỳ sẽ không buông tay Sophie.
Mà cô không có Ngô Duẫn Kỳ thì vẫn có thể có cuộc sống thật tốt.
Chỉ đơn giản như vậy, còn cần phải suy nghĩ gì nữa?
"Được rồi, vậy thì tạm thời không nói đến chuyện của con và anh ta nữa, Ngô Duẫn Kỳ đã từng là người của Bọ Cạp Đen, con biết đấy, mặc kệ lúc đó giữa con và anh ta đã xảy ra chuyện gì, d.đ.l.q.đ pháp luật Trung Quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta, mặc dù bây giờ anh tađang ở nước Mĩ, cũng không tìm được chứng cứ phạm tội của anh ta, nhưng không có nghĩa là, pháp luật Trung Quốc sẽ bỏ qua cho anh ta."
Lúc ba Nam Cung nói những lời này, rất nghiêm túc, như một vị tướng quân đang tuyên bố vậy.
Nam Cung Thiến trợn to hai mắt theo dõi ông: "Cha, các người còn muốn bắt anh ấy trở về sao?"
Ba Nam Cung gật đầu một cái: "Chúng ta đã liên lạc với cảnh sát quốc tế Hoa Kỳ, chỉ là trước mắt không đủ chứng cứ mà thôi, một khi tìm được chứng cứ, sớm muộn gì Ngô Duẫn Kỳ cũng sẽ bị bắt trở lại."
Nam Cung Thiến nghe thế, đứng phắt dậy, không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm vào cha.
Ba Nam Cung tựa như hiểu rõ vì sao Nam Cung Thiến lại như vậy: "Thiến Thiến, mặc kệ giữa con và anh ta có quan hệ gì, việc đầu tiên con phải nhớ kỹ chính là con là một quân nhân, nếu con không làm, không có nghĩa là người khác sẽ không đi làm. Con không phải là pháp luật Trung Quốc, con không thể quyết định tất cả."
Ba Nam Cung nhìn Nam Cung Thiến, giọng nói khẽ hòa hoãn lại một chút: "Cha đã nói chuyện với chú Mạc của con, cho con nghỉ phép dài hạn trong khoảng thời gian này, con chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở trong nhà là được rồi."
"Cha, bây giờ anh ấy đã thay đổi thành một người tốt, đã làm rất nhiều việc tốt, đền bù cho những sai lầm trước kia của anh ấy, cha, bất kể trước kia anh ấy đã làm gì, đó đều không phải do anh ấy tình nguyện làm, mà là do bị ép buộc." Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào ba Nam Cung, d/đ/l/q/đ cơ thể hơi run.
Ba Nam Cung nhìn bộ dáng cầu khẩn của con gái, nhíu mày một cái, trong ánh mắt có chút tức giận: "Nếu mỗi khi có ai đó phạm sai lầm, đều nói một câu, bọn họ bị ép buộc, sau đó làm một vài việc tốt, rồi lập tức cho rằng tất cả đều đã qua đi sao, như vậy thì pháp luật còn có tác dụng gì nữa? Quốc gia uy nghiêm để ở chỗ nào? Khi đó cả xã hội sẽ lập tức rối loạn."
"Trên thế giới này có rất nhiều người làm chuyện xấu, cũng có rất nhiều người trong đó không đối mặt với pháp luật, tại sao không đi bắt bọn họ, mà nhất định phải bắt Ngô Duẫn Kỳ không tha?" Giọng nói Nam Cung Thiến có chút kích động, ba Nam Cung đứng dậy. dienan
"Nam Cung Thiến! Những năm qua cha giáo dục con đều uổng công sao? Có một số việc không phải mấy câu nói đơn giản là có thể giải thích rõ ràng được, pháp luật không thể dựa vào tình cảm mà giải quyết, từ nhỏ cha đã nói với con rồi, làm bất kỳ việc gì đều không thể xử lý theo cảm tính, có phải con đều đã quên hết rồi hay không."