Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ


Đôi tay cô ta gắt gao nắm lại, cô ta kiềm chế nóng giận ở trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Thiên Nham, anh đối xử với Tiểu Nghiêm thật tốt, vì bảo vệ danh dự của cô ấy mà không lập án cưỡng gian, mà là lập án người hầu trộm cướp.

Chỉ là, em thấy thái độ của Tiểu Nghiêm vừa nãy lại giống như oán trách vậy, hẳn là sẽ không thể hiểu rõ những dụng tâm khổ sở này của anh.

Ôi trời, cô ấy thật là không hiểu chuyện.”Anh không cần cô có thể hiểu, cũng không cần cô cảm kích, giờ phút này anh chỉ muốn biết cô rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà thôi.

Vì cái gì mà hết lần này đến lần khác khiến cho anh xúc động mãnh liệt như thế, lại một lần để cho cô thất vọng.


Sự việc lần này, cùng với việc người đàn ông tóc vàng kia có lẽ thật sự cô không liên quan gì, nhưng những việc lúc trước thì sao đây? Cô lại vì cái gì mà muốn giả dạng thành ra như vậy để tới nơi này làm việc cơ chứ?Hít sâu một hơi, anh cười nhẹ với Tiêu Lâm Na cho có lệ, sau đó mới chậm rãi đứng lên: “Tôi mệt mỏi, đi về ngủ trước.”“Được, ngủ ngon.” - Nhìn theo bóng dáng Hình Thiên Nham rời đi, đêm này xác định là cả ba người đều không thể ngủ được.Cô: không yêu mà lại đã có tình, lại bị thương, cả một loạt mộng đẹp cùng với ác mộng khiến vết thương của cô càng thêm chồng chất, cảm giác mỏi mệt rã rời.Anh: Vừa gặp đã thương, gặp lại là mất mát, khó có thể có người phụ nữ nào khiến anh tò mò, nhưng loại cảm giác này cứ không buông tha anh.Cô ta: vì đi vào hào môn mà không tiếc dùng kế nào, nhưng khi bước vào trò chơi chốn hào môn này, cô ta mới phát hiện, lâu nay mình là kẻ thất bại trong tình cảm.Sáng sớm ngày hôm sau.“Bộp.

Bộp.

Bộp.


Bộp.

Bộp.”Tiêu Lâm Na còn đang mơ hồ ngái ngủ đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập, cô ta ít nhiều có vẻ có chút không kiên nhẫn: “Đi vào đi.”“Thiếu… Thiếu phu nhân.” – Cô quản gia vô cùng nôn nóng vội vàng tiến vòa: “Thiếu phu nhân, lần này cô cần giúp tôi.

Thiếu phu nhân.”Khẽ chớp mắt, nhìn hình ảnh của mình trong gương trang điểm, Tiêu Lâm Na khẽ vuốt vuốt sợi tóc, chậm rãi nói: “Mới sáng sớm cô có chuyện gì mà gấp đến như vậy cơ chứ?”“Vâng… là…” - Gắt gao nắm chặt nắm tay, không khó đoán ra cô quản gia này hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nhờ cô ta, ngay cả lời nói đều nói không rõ.“Là A Uy.

Là việc của A Uy.

Sáng sớm hôm nay tôi nghe thấy có người nói A Uy đã bị thiếu gia đuổi việc rồi, thiếu phu nhân…” - Cô quản gia bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Lâm Na, nắm lấy cánh tay của thiếu phu nhân cầu xin: “Lần này cô nhất định phải giúp tôi, giúp tôi nói vài lời với thiếu gia để người giữ A Uy lại…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận