Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Tĩnh Đình thay đổi.
Người đàn ông hơi nhíu mày, đôi môi hơi mấp máy, giọng nói rét lạnh: “Còn nữa, cô bôi đen lên đầu nhà họ Nam tôi, đừng tưởng rằng chỉ như vậy thôi.
”Cố Diễn nhận được tín hiệu, không biết lấy từ đâu ra một cái Notebook.
“Tôi vừa tới phòng chiếu phim, lấy bản chính của video clip kia, có lẽ các vị không rõ lắm, tôi rất giỏi việc kiểm tra độ chân thật của video clip, đoạn video clip này là thật hay ghép, vài phút là có đáp án thôi.
”Ý Ý rất kinh ngạc, cô không ngờ, vậy mà Nam Cảnh Thâm lại làm chuyện như vậy.
Rõ ràng video clip không phải ghép, nhưng cứ thích vạch trần trước mặt Nam Cảnh Thâm, không cho Tiêu Tĩnh Đình cơ hội giải thích cho mình.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thực sự khiến người ta giật mình, ngay cả cô cũng không nhịn được muốn nhanh chân đến xem, rốt cuộc Cố Diễn phân tích thế nào.
Nhưng mà cô vừa cử động, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy tay anh để ở eo cô ôm chặt hơn, mang cô rời khỏi nơi này.
Hai cánh cửa bằng gỗ Tử Đàn chậm rãi được kéo ra.
Cơ thể cao thẳng của Nam Cảnh Thâm đi từ trong cửa ra ngoài, ôm Ý Ý ở trong lòng, sau lưng anh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều câm như hến.
Tiêu Tĩnh Đình sợ tới mức ngồi bệt trên đất, hai mắt vô thần, không có tiêu cự, cô ta biết mình xong rồi.
Đây là lực uy hiếp mạnh cỡ nào…Cho đến bây giờ không có ai, có thể khiến cô ta cảm thấy áp bức như vậy.
Người đàn ông như Nam Cảnh Thâm, quá đáng sợ…Nam Quân nắm chặt tay, ánh mắt không thể khống chế nhìn về phía Tiêu Ý Ý, theo góc độ của anh ta, chỉ có thể miễn cưỡng thấy sườn mặt của cô, vì cô ngửa đầu, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Từ trước đến nay anh ta luôn cảm thấy cô nhạt nhẽo, vậy mà khi tận mắt chứng kiến cảnh cô được người đàn ông khác ôm đi, sẽ sinh ra ghen tị.
Hơn nữa người kia là chú tư của anh ta, người mà từ nhỏ anh ta đã sùng bái, muốn trở thành.
…Ra khỏi khách sạn.
Nam Cảnh Thâm nhận lấy chìa khóa trong tay người trông xe, lập tức đi về phía một chiếc xe Maybach màu đen, mở cửa ghế trước ra, khẽ nâng mắt, “Vào đi.
”Giọng nói trầm thấp, khiến trái tim Ý Ý khẽ run lên, cô không chịu nổi ánh mắt mê hoặc khiếp người của anh, cúi đầu, khom lưng ngồi xuống.
Cửa xe bên kia được kéo ra rồi đóng lại.
Lúc người đàn ông ngồi vào, mang theo không khí lạnh thấu xương ở bên ngoài.
Nhiệt độ tháng sáu, vì Hải Thành là thành phố biển, cho dù là đầu hạ, trong không khí vẫn là ẩm ướt lạnh lẽo.
Trái tim Ý Ý hơi trống rỗng, cô dựa sát vào cửa xe một chút, lặng lẽ ấn nút hạ cửa kính xe xuống.
“Sợ tôi sao?”Giọng nam lạnh lùng đột nhiên truyền đến.
Ngón tay cô run lên, cơ thể ngồi thẳng lại.
Cô thành khẩn lắc đầu nói: “Không có, không khí trong xe hơi ngột ngạt, tôi mở cửa sổ hít thở không khí.
”Những lời này vừa vang lên, bỗng nhiên có một áo vest mới tinh ném lên đùi.
Cô nghiêng đầu nhìn, anh cởi áo vest ra, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng, lúc trước ở khu hút thuốc anh xắn tay áo lên cũng đã buông xuống, cúc áo Italy thủ công màu đen được cài ngay ngắn.
“Mặc vào.
” Anh ra lệnh.
Ý Ý rùng mình, ngửi được mùi thuốc lá trên áo vest, “Không cần, tôi không lạnh.
.