Ông ta nhìn về phía Tiêu Tĩnh Đình đang khóc sướt mướt, cảm thấy phiền lòng, xua tay nói: “Đưa mợ chủ nhỏ lên lầu.
”Vở kịch kết thúc, Nam Cảnh Thâm cũng lười ở lại phòng khách, anh phân phó người giúp việc nấu cho mình một bát mỳ, không cần bưng lên, chờ sau khi tắm rửa xong, anh sẽ tự mình đi xuống ăn.
Vốn dĩ anh không ở nơi này, chỉ là bây giờ đã khuya, anh bận rộn cả một ngày, lười phải di chuyển.
Sau khi tắm rửa xong đi xuống, Phó Dật Bạch đã mang theo hòm thuốc, chờ sau khi xử lý xong vết thương, anh ta còn mặt dày ở lại ăn chực một bát mỳ nhiều gạch cua rồi mới đi.
…Lúc Ý Ý thức dậy đã là 9 giờ sáng.
Cô liếc nhìn đồng hồ, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô không muốn thức dậy, cho nên nằm ỳ ở trên giường hơn nửa tiếng nữa, mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ, cô mới đi rửa mặt.
Trước khi đi đến nhà ăn, cô đứng ở phía sau chiếc bình hoa lớn trong phòng khách, len lén nhìn thoáng qua, nhìn thấy Hồ Bá bưng bữa sáng đi ra, đặt trên bàn ăn cơm.
Cô bĩu môi, không muốn nói chuyện với Hồ Bá, dự định lặng lẽ đi về phòng.
“Mợ chủ, Tiểu Quỳ nói cô đã dậy, tôi chuẩn bị bữa sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô, cô nhanh đến ăn đi, đồ ăn vừa mới được chiên xong.
”Sau đầu Hồ Bá có mắt à?Ý Ý vặn ngón tay, cúi đầu nhìn chính mình, đôi dép xỏ ngón của cô vô cùng bắt mắt, lúc bước đi gây ra tiếng động lớn, nhất định động tĩnh này đã quấy rầy đến Hồ Bá.
Cô cúi đầu, rầu rĩ ngồi vào bàn ăn cơm, ngẩng đầu liếc một cái, đúng lúc Hồ Bá gỡ tay áo xuống, Ý Ý tinh mắt nhìn thấy trên quần áo ông ta có vết dầu mỡ.
“Bác tự mình chiên bánh quẩy ư?”Lúc đầu vốn dĩ cô dự định giận dỗi không để ý đến người ta, nhưng cố tình lại không quản được cái miệng hay nói này của mình.
Ý Ý cảm thấy xấu hổ, vội vàng cầm đũa lên gắp một miếng bánh quẩy vào trong miệng.
“Cô ăn từ từ thôi, sữa đậu nành này cũng không phải mua từ bên ngoài, sáng sớm hôm nay tôi đã dậy ngâm đậu, lúc biết cô đã dậy liền tranh thủ thời gian làm sữa đậu nành.
”Hồ Bá đứng ở bên cạnh cô, đẩy bát sữa đậu nành đến trước mặt cô, trong bát còn có một chiếc thìa bằng sứ màu trắng.
Hơi nóng bốc lên, Ý Ý đột nhiên cảm thấy vành mắt mình hơi ẩm ướt.
Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn phình lên, trong miệng đều là bánh quẩy, trên mỗi tay nhỏ đều cầm một chiếc bánh quẩy, cô không ngừng đưa vào trong miệng khiến cho việc nhai nuốt trở nên khó khăn hơn.
Một giây sau, trước mắt cô có thêm một cái thùng rác.
Ý Ý giật mình, ngước mắt chăm chú nhìn Hồ Bá, gương mặt ông ta hiền lành, đôi mắt cong cong đầy ý cười, xung quanh phần đuôi mắt đều là nếp nhăn.
Cô há miệng, nôn ra phần bánh quẩy còn chưa nhai nát.
Cô hít mũi, mới biết là mình khóc.
“Cô có muốn ăn thứ gì khác không?” Hồ Bá cười hỏi: “Còn giận dỗi với tôi sao?”Ý Ý bĩu môi, giọng nói ồm ồm: “Tôi không tức giận, ai vì chuyện tối qua mà tức giận chứ!”Giọng nói non nớt khiến cho trái tim người ta tan chảy, ý cười của Hồ Bá càng sâu, trên gương mặt của ông ta đâu còn dáng vẻ nghiêm nghị như tối hôm qua, ông ta dỗ dành: “Đúng, đúng, đúng, mợ chủ của chúng ta không tức giận, ai dám chọc tức cô, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.
”“…” Ông ta nhất định có thể bỏ qua cho chính mình.
Ánh mắt Ý Ý đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hồ Bá, cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài, trên tay cô còn cầm bánh quẩy, ánh mắt đảo quanh tìm khăn tay, cuối cùng vẫn là Hồ Bá tự mình rút khăn tay lau sạch sẽ cho cô.
Sau cùng, cô cười nói: “Bác Hồ Bá, tôi không trách bác, nếu không phải Tứ gia phân phó bác đến làm người xấu, tối hôm qua bác sẽ không hung dữ với tôi như thế.
”Cô hiểu Hồ Bá, nhưng vẻ mặt vẫn đầy oán giận, dùng sức cắn lên bánh quẩy: “Người kia mới chính là người xấu xa nhất.
”.