Ánh mắt cô từ trên cao nhìn xuống, dưới cặp lông mày cong là một đôi mắt cao thâm khó dò, cà vạt được thắt ngay ngắn, cổ áo phẳng phiu được chỉnh cẩn thận hai bên, dáng người anh thẳng tắp, cho dù anh đang ngồi xổm cũng chỉ thấp hơn cô một cái đầu.
Lúc này vẻ mặt anh càng thêm lạnh lẽo và nghiêm nghị, dáng vẻ anh tỉ mỉ xem xét vết thương của cô khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đưa cái chân còn lại ra.
”Ý Ý dịch người sang một bên, chân cũng theo đó xê dịch, cách xa anh, cả người cảm thấy không được tự nhiên.
“Không, không cần đâu.
”“Đưa cho tôi xem.
” Vẻ mặt và giọng điệu của anh đều rất nghiêm nghị.
Cô cắn môi, bất đắc dĩ di chuyển mũi chân về phía trước mặt anh hai centimet.
Nam Cảnh Thâm không kiên nhẫn, dùng tay kéo chân cô đến, một tay nâng mắt cá chân của cô lên, tay kia nhanh chóng cởi giày cao gót xuống.
Anh nhìn chăm chú, vết thương ở trên cổ chân cô đã bắt đầu chuyển sang màu tím.
Bản thân Ý Ý cũng bị dọa sợ, vội vàng giật giật ngón chân và mu bàn chân của mình, may mắn còn có thể cử động, không bị tê liệt.
“Chính mình vẫn còn cảm thấy may mắn sao?”Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng, trong tròng mắt đen sâu thẳm kia chứa đựng ý lạnh, ở giữa hai bên sống mũi cao thẳng là đôi mắt đen khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lúc này đây, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô.
“Cô không cần hai cái chân này nữa à?”Cô ngây người cùng anh nhìn nhau, đôi môi mấp máy, còn chưa có lên tiếng đã bị anh lạnh lùng chặn lại: “Nếu không muốn, bây giờ tôi sẽ cho người chặt bỏ.
”“Đừng…” Cô hoảng hốt, vội vàng thu chân về, nhưng sức trên tay anh không nhỏ, chân cô không thể thoát được tay anh, cô đột nhiên buông tầm mắt xuống: “Anh chặt chân tôi, tôi đi bằng cách nào đây.
”“Thì ra cô còn biết hai cái chân này dùng để làm gì.
” Anh cười lạnh một tiếng, đứng lên, bỗng nhiên ném cho cô một hộp thuốc mỡ.
Ý Ý cầm trong tay, một suy nghĩ lớn mật bỗng nhiên xuất hiện: “Anh đến đây để đưa thuốc cho tôi ư?”Ánh mắt của Nam Cảnh Thâm không hiện rõ vui buồn, nhìn cô rồi nói: “Đúng thế.
”Cô cho rằng anh sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận, ngược lại thật đúng là hơi xấu hổ.
“Cảm ơn anh…” Sau đó không nói nữa.
Cô gái cắn môi, hàm răng trắng nõn khẽ cắn lên môi, mi mắt buông xuống, hai hàng lông mi dài che khuất tầm mắt, làm nổi bật lên gương mặt trắng như sứ của cô, khiến cho anh không thể rời mắt sang chỗ khác được.
Nam Cảnh Thâm một lần nữa ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp thuốc mỡ trong tay cô, lấy ra một ít thuốc, bôi lên vết thương.
“Không cần đâu, Tứ gia, anh để tôi tự mình làm là được.
”Cô vội vàng liếc nhìn xung quanh, cảnh tượng này nếu bị người ta nhìn thấy, cô nên giải thích như thế nào đây.
Nam Cảnh Thâm không nghe cô, anh tiếp tục động tác trên tay, ngón tay mang theo nhiệt độ nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân: “Khách sáo với Tứ gia làm gì.
”“Anh là người bận trăm công nghìn việc, tôi không muốn làm phiền anh…” Thật ra cô muốn anh nhanh chóng rời đi, cả hai người bọn họ đều đã kết hôn, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, ở nơi công cộng lại không biết tránh hiềm nghi.
Nam Cảnh Thâm liếc thoáng cô, gương mặt cô nhóc hồng hồng, lông mày nhíu chặt, bỗng nhiên anh nổi lên hứng thú muốn đùa cô: “Không có gì là phiền cả, dựa vào quan hệ đã từng ngủ với nhau của chúng ta, tôi sẽ không cảm thấy phiền phức.
”Ý Ý ngạc nhiên chớp mắt, miệng há thành hình chữ O.
Cô đột nhiên đưa tay ra, một tay để giữ mặt anh, tay còn lại thì che miệng anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói bậy bạ gì thế, anh không sợ bị người khác nghe được sao!”Nam Cảnh Thâm không lấy tay của cô ra, ngửa đầu, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, trong đáy mắt lặng lẽ xuất hiện một ý cười.
.