Vợ Yêu Khó Chiều Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào


“Anh muốn mang tôi đi đâu?”Cô nhìn người đàn ông lên xe, trong lòng sinh ra chút cảnh giác, tay lặng lẽ di chuyển đến trước người, ôm lấy nửa người.

“Cô muốn đứng ở đây cho gió thổi, vậy chúng ta liền xuống xe.

” Anh liếc mắt nhìn, đôi mắt thâm sâu, “Không muốn bị gió thổi, thì trở về nhà.

”“Anh muốn đưa tôi về nhà sao?”Nam Cảnh Thâm giơ tay, tay vốn muốn đặt lên tay lái đột nhiên đổi phương hướng, khoác lên vai cô, ngón cái ấn lên cái miệng nhỏ của cô một cái.

Ý Ý vốn vô cùng khẩn trương, anh vừa cử động, thực ra cô đã muốn phòng bị, nhưng nâng tay lên không phải đẩy anh ra, mà ôm lấy hai vai mình, giống như khiếp sợ trốn vào trong một góc, không để tâm lắm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Cô hỏi như vậy, là đang ám chỉ với tôi sao?”“…”“Mang cô tới khách sạn nhé?”Hô hấp của cô cứng lại, vì hoảng sợ mà run lên, cô vung tay muốn ngăn tay anh lại, nhưng Nam Cảnh Thâm đã quan sát thấy rồi, anh kéo tay cô đè lên ngực, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng dán sát tới gần, giọng nói chuyện xen lẫn vào trong hơi thở của cô, “Vội vàng muốn trả nợ như vậy à, có phải tôi nên phối hợp với cô hay không?”Ý Ý nhìn anh, đôi mắt khẽ đảo, hàm răng trắng bóng cắn vào môi dưới, dưới môi mơ hồ có hai hàng dấu răng khảm sâu vào.

Trên gương mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.


Nam Cảnh Thâm không ép hỏi nữa, anh cong môi, cơ thể ngồi thẳng lại, lòng ngón tay vuốt ve đôi môi, một tay có thể tiếp tục lái xe, lái xe đi xa.

Sau đó anh không có hành động quá phận.

Mới đầu Ý Ý còn khẩn trương, càng về sau, cơ thể chậm rãi dựa lưng vào ghế, cảnh giác buông xuống hơn nửa.

Trong quá trình đi đường cô nhìn lén anh vài lần, không thể phủ nhận, anh rất đẹp trai, là loại đẹp tới mức tinh xảo, mỗi một bộ phận đều như khắc họa tỉ mỉ ra, hoàn mỹ không có tỳ vết, anh rất ít khi cười, cho nên nhìn bất luận thời điểm nào, đều là thâm thúy và lạnh lùng.

Giống như độc dược, không thể tới gần, cũng quyết định không thể tới gần.

Ý Ý không nghĩ nữa, cố gắng di chuyển tầm mắt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn bóng mình qua ảnh ngược trên cửa sổ, đường đi đã sáng rõ, tốc độ xe cũng chậm lại vào lúc này, chậm rãi dừng lại.

Đã đến bên ngoài biệt thự cô ở.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.


” Cô cởi dây an toàn ra, tay vẫn nắm lấy khóa cài, móng tay khẽ đẩy, mượn ánh sáng màu vàng của đèn đường, nhìn sườn mặt của anh, “Còn nữa… Cảm ơn anh tối nay cứu tôi.

”Nam Cảnh Thâm hít sâu một hơi, đôi mắt khép hờ nhìn cô xuống xe rồi dần đi xa.

Cô càng chạy càng chậm, còn chưa đi được hai mét, giống như do dự một lúc, bỗng nhiên cô vòng trở lại, cúi người, gõ hai lần vào cửa kính xe của anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Ý Ý nhìn thấy sườn mặt kiên nghị của người đàn ông, cung kính nói: “Nam Tứ gia, nếu, tôi nói là nếu, tôi có thể kiếm được 8000 vạn trả anh, có phải tôi không cần…”Ba chữ “bồi thường thịt”, cô không có dũng khí nói ra.

Nam Cảnh Thâm thì hiểu.

Ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, phác họa hình dáng cương nghị của người đàn ông giống như do đao búa đục ra.

Đôi mắt anh bằng phẳng như nước, nhưng lộ ra bí hiểm khiến người ta không đoán được.

Ý Ý nắm chặt tay theo bản năng, trái tim vọt lên tận cổ họng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận