Lông mày anh hơi nhíu lại, sao có thể đau thành như vậy?Phía trước là đèn đỏ, xe phanh gấp, lực kéo khiến cô hất mạnh về phía trước, va vào ghế ngồi trước, may mà Nam Cảnh Thâm kéo cô lại đúng lúc.
Anh sợ tới mức mặt xanh mét, “Lái xe chậm một chút.
”Bạc Tư hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không thấy được người, sau khi anh ta quay đầu lại, không dám phát ra một tiếng động, nếu không phải vì Tứ gia quá sốt ruột, không mang người lái xe tới, anh ta không cần phải lén lút như vậy, ngay cả kính chiếu hậu đều đã đóng lại, chỉ sợ mợ chủ nhìn thấy anh ta.
Đáng tiếc, lúc này tâm tư của Ý Ý không có biện pháp để ý chuyện khác, cô đau tới mức không nói nên lời rồi.
Nam Cảnh Thâm không chê phiền phức làm ấm tay cho cô, từ trước đến nay cơ thể cô luôn không tốt, chỉ cần không thoải mái hoặc khẩn trương, toàn thân sẽ lạnh lẽo, rõ ràng là thời tiết tháng sáu, cô mặc áo dài tay, cơ thể vẫn lạnh như khối băng.
“Còn đau không?”Ý Ý không dám thở mạnh, mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ, gương mặt như gốm sứ nâng lên, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: “Rất đau.
”“Vậy đừng nói chuyện, dành chút sức lực, lập tức đến bệnh viện rồi.
”“Có phải tôi… Thật sự mang thai hay không?”Cô cắn môi, giọng nói mềm nhũn, nhẹ như sợi bông, hô hấp phả vào ngực anh, chui vào trong áo sơ mi của anh, nói rất nhỏ, khiến anh hơi ngứa.
Nam Cảnh Thâm càng khẩn trương ôm cô vào trong ngực, cằm để lên trán cô, trong đôi mắt đen khẽ lướt qua u ám.
“Nếu thật sự mang thai, cô định làm thế nào?”Cô chợt ngẩn ra, lắc đầu khóc, “Tôi không muốn, đứa bé… Nhất định phải phá.
”“Vì sao?”Ý Ý nắm chặt tay, món tay đâm vào trong lòng bàn tay, “Chồng tôi sẽ tức giận…”Đôi mắt người đàn ông tối đen.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu.
Ý Ý cảm nhận được anh tức giận, tay nắm chặt lấy quần áo anh, cẩn thận mở miệng, “Thực xin lỗi.
”Anh là cha đứa bé, nhưng cô lại đơn phương tuyên bố vận mệnh của đứa bé này.
Ý Ý không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, tay sờ soạng lung tung trên người anh một lúc lâu, cuối cùng đụng vào một cái cúc áo, nói: “Tôi biết làm vậy là không công bằng với anh, nhưng đứa bé này… Anh chắc chắn cũng không hi vọng giữ lại đúng không?”Anh cười một tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Nếu tôi nói, tôi muốn cô sinh ra thì sao?”Anh muốn… Chịu trách nhiệm sao?Đầu Ý Ý ong ong, chỉ trong phút chốc như có pháo hoa nổ tung, không suy nghĩ được gì, sau khi tỉnh táo lại, ngực cô như bị bóp chặt, lông mày nhíu mày, lắc đầu một cách kiên định: “Không thể, tôi và anh… Như vậy là trái đạo đức.
”Nam Cảnh Thâm không nói gì, Ý Ý có thể cảm nhận được hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, cô không dám thở gấp.
Rất lâu sau, người đàn ông cười khẽ một tiếng, lồng ngực chấn động nhỏ hai lần, “Biết rồi, ngủ đi, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi.
Ý Ý giật mình, cô nghe ra được châm chọc trong tiếng cười của anh?Xe đến bệnh viện rất nhanh, đỗ trước cửa chính bệnh viện.
Không đăng ký, Nam Cảnh Thâm ôm cô đi thẳng tới văn phòng của Phó Dật Bạch.
Bạc Tư không tiến vào cửa bệnh viên, anh ta để chìa khóa xe vào trong túi áo, tự mình gọi xe rời đi.
Tứ gia có một chiếc chìa khóa dự phòng, không cần anh ta đi vào đưa, vừa rồi mợ chủ nửa tỉnh nửa mê, không có nghĩa là sau khi ra khỏi bệnh viện vẫn là trạng thái đó, nhìn thấy anh ta, không tránh được sẽ nghi ngờ, cho nên anh ta không dám ở lâu, nên rời đi sớm hơn.
.