Nam Cảnh Thâm buồn cười: “Chuyện đêm đó, cô còn ấn tượng không?”Ý Ý tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ khẽ liếc anh, hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, khuôn mặt đã có chút huyết sắc, hơi đỏ ửng, gương mặt trẻ sơ sinh phồng lên như con chuột đồng.
Rất đáng yêu.
Cô nhỏ giọng “ừm” một tiếng, bỗng nhiên đỏ ửng trên cổ xông lên.
Cô là người rất dễ đỏ mặt.
Nam Cảnh Thâm bước tới ghế cạnh chân anh, không ngồi, mà ngồi xổm xuống ngẩng đầu, dưới lông mi cao thẳng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt sáng rực khó khiến người ta không chú ý.
“Cảm giác gì?”“Anh…” Cô hơi giận, hiện giờ là lúc hỏi vậy sao, “Tôi quên rồi.
”Người đàn ông cười mà như không cười, “Ngay cả cảm nhận cơ thể đều không nhớ rõ, sao cô lại kết luận là mình mang thai?”“…” Cô cắn môi, lông mi dài hơi ẩm ướt khẽ chớp, vẻ mặt mơ màng.
“Tôi… Bụng rất đau, đau đớn từng cơn, hơn nữa tôi nằm sấp ở bồn cầu ói ra, tuy không nôn ra được gì, nhưng là nôn khan, tôi vào mạng tra, phụ nữ có thai… Giai đoạn đầu nôn ọe, thường nôn khan.
”“Cô đang nói với tôi cô hoài nghi mang thai sao?”Ý Ý khóc thút thít một tiếng, vẻ mặt ấm ức, “Ừm.
”Nam Cảnh Thâm hơi nhếch miệng cười, nụ cười kia càng ngày càng rực rỡ, cho đến khi không kìm nén nổi, cuối cùng không che giấu nữa, trực tiếp cười ra tiếng: “Đồ ngốc, Tứ gia không chạm vào cô, sao cô mang thai được?”Ý Ý ngơ ngẩn nâng mắt, đồng tử chậm rãi phóng to, nghẹn họng nhìn trân trối một lúc lâu.
Lại là khiếp sợ, lại là mơ màng.
Còn bí mật mang theo chút… Mừng thầm.
Những lời anh nói vang lên lần lượt trong đầu, sau vài lần, thì không có gì nữa, chỉ có một vùng sương mù.
“Anh vừa… Mới nói gì?”Nam Cảnh Thâm đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người cô, anh nghiêng người dán sát lại, mặt chậm rãi phóng to, đôi mắt hàm chứa ý cười lan tới tận mặt, “Tôi nói, tối hôm đó, chúng ta chưa từng làm gì, cô uống say, ói lên người tôi, tôi chăm sóc cô cả đêm, không có cơ hội làm.
”Ý Ý kinh ngạc miệng hơi há ra.
Cô chắc chắn mình không nghe nhầm.
“Thật sao?” Cô nắm lấy ống tay áo của anh, vội vàng ép hỏi: “Anh nói thật à?”Người đàn ông tuấn mỹ nhìn cô từ trên cao xuống, khóe miệng hơi cong lên, cười khiến cô vô cùng sợ hãi, “Nam Tứ gia, anh đừng cười nữa, anh mau nói cho tôi biết đây có phải là sự thực không?”Ngón tay của Nam Cảnh Thâm nắm lấy cằm cô, sử dụng rất ít sức, nâng mặt cô lên đối diện anh, giọng điệu nửa dụ dỗ, nửa sủng nịnh: “Sau khi làm tình, cơ thể chua xót đau đớn, nhất là lúc xuống giường, dưới người có thứ chảy ra, nếu không rửa đi, một lúc sau sẽ rất dính…”Ý Ý xấu hổ tới mức bịt miệng anh, người đàn ông này, vậy mà cung cấp tri thức này… Cho cô.
“Anh đừng nói nữa, cầu xin anh.
”“Thẹn thùng à?”Cô cắn môi dưới, không dám nói một tiếng.
Trái lại tâm tình của anh rất tốt, “Thực ra không phải không có cơ hội làm, lúc ấy cô vội vàng nhào về phía tôi, rõ ràng là không hôn, nhưng cứ muốn hôn tôi, tay còn sờ loạn trên người tôi, nếu không phải tôi kiên trì, quần áo đã sớm bị cô cởi sạch rồi.
”Cô có như vậy sao?Cho dù thật sự có, cũng không thể nói thẳng ra như vậy được, dù gì cô cũng là con gái!.