Vợ Yêu Khó Chiều Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào


“Tôi không ngờ cô sẽ cảm thấy đáng tiếc, cô đã muốn đứa bé như vậy, không bằng bây giờ tôi sinh một đứa với cô?”Trong chớp mắt gương mặt Ý Ý đỏ như tôm luộc.

Huyết dịch toàn thân chảy ngược, tắc nghẽn ở trong đầu, mê mẩn, giống như nghe thấy âm thanh nước sôi.

“Anh anh anh anh… Anh giở trò lưu manh!”“Phốc - -” Nam Cảnh Thâm không kìm nén được, cười ra tiếng.

Anh còn tưởng cô sẽ trách mắng nói những lời khó nghe, hờn dỗi như vậy, đâu giống đang tức giận, không khác gì làm nũng lắm.

Anh gật đầu, “Tôi đang đùa, chỉ đùa với cô thôi.

”Trong chớp mắt gương mặt trắng nõn của Ý Ý đỏ bừng, thở hổn hển đẩy vai anh, thiếu chút nữa là đầu chui vào trong ngực anh, hốc mắt nóng lên, nước mắt mới kìm nén được lại chảy ra, “Anh rất xấu xa, dọa tôi thành như vậy, anh còn đùa giỡn tôi nữa!”Nam Cảnh Thâm không nhúc nhích, vươn tay ra đặt sau lưng cô, lực khuỷu tay thu lại vào trong, dễ dàng ôm cô vào ngực.

“Tôi xấu chỗ nào chứ, nếu tối đó tôi làm với cô, bây giờ cô mới càng nên khóc.

”Ý Ý khịt mũi hai lần, vô cùng ấm ức, nhưng không phản bác được lời anh nói, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa tức, ước gì có thể phân rõ giới hạn với anh, tay để ở ngực anh dùng sức đẩy anh ra, hung dữ nhìn chằm chằm anh: “Anh luôn biết rõ mọi chuyện như thế nào, còn giấu diếm tôi lâu như vậy, nói chuyện làm tôi sợ, hôm nay tôi chảy nhiều máu như thế, đều là do anh dọa!”Nam Cảnh Thâm dở khóc dở cười, “Cô thật sự cho rằng, dọa một cái, cơ thể sẽ chảy máu sao?”Anh vừa hỏi như vậy, bỗng nhiên Ý Ý có cảm giác mình đang đổ oan cho anh, cô cắn môi dưới, nuốt những lời trách mắng, và tiếng nức nở vào trong bụng.

Lúc này, có người gõ cửa phòng.


Cô lập tức khiếp sợ, muốn đẩy anh ra, Nam Cảnh Thâm cũng cùng buông tay, cô không chút suy nghĩ rời khỏi ngực anh.

Anh đi mở cửa.

Ngoài cửa là Phó Dật Bạch, anh ta vốn tới đưa một bát nước đường đỏ, sau đó cũng đưa một cái túi nhỏ tới, “Tôi bảo y tá đi mua, kích cỡ gì, phụ nữ đều biết.

”“Ừm.

” Nam Cảnh Thâm nhận lấy, “Cậu còn chưa đi à?”Hai tay Phó Dật Bạch ôm ngực, trêu tức trong đáy mắt rất rõ ràng, “Lão tứ, cậu xong đời rồi.

”Nam Cảnh Thâm nâng mắt.

Phó Dật Bạch nâng cằm: “Cậu chưa từng để ý một người phụ nữ nào như vậy.

”“Ừm.


”Vẻ mặt Nam Cảnh Thâm lạnh nhạt, gương mặt bình tĩnh không có một chút gợn sóng, giơ tay đóng cửa lại.

Không thèm chào một tiếng, thiếu chút nữa đập trúng mũi Phó Dật Bạch, trong lòng anh ta còn sợ hãi xoa mặt, chỉ vào cửa nói: “Lão tứ, cậu đi chết đi!”“Ngoài cửa có tiếng gì thế?” Ý Ý vươn đầu, trong tay cô không biết rút tờ khăn giấy từ đâu ra, lau nước mắt trên mặt, gương mặt sạch sẽ hơn một chút.

“Không có gì, có con chó đi ngang qua thôi.

”Ý Ý nói thầm trong lòng, trong bệnh viện có thể mang chó vào tùy ý từ khi nào thế.

Nam Cảnh Thâm dùng mũi chân kéo ghế ngồi xuống, đưa nước đường đỏ cho cô, trong đôi mắt lạnh lùng hiếm khi có một chút dịu dàng, “Bụng còn đau không?”Có một chút, nhưng đỡ hơn nhiều rồi, nghĩ một lát, cô lắc đầu.

Cô nhận lấy cái bát trong tay người đàn ông, có mùi đường đỏ xen lẫn hành tây.

Mùi này vừa chui vào trong lỗ mũi, có chút hăng, cô giơ tay lên muốn ném đi.

“Không được ném.

”Nam Cảnh Thâm nắm tay cô, đẩy cái bát trở về, nghiêm túc nói: “Nhất định phải uống hết, tôi nhìn cô uống.

”Cô bịt mũi, “Thật khó ngửi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận