Sáng sớm Nam Cảnh Thâm tới công ty, mới ra khỏi thang máy, Cố Diễn đợi ở cửa, đưa tài liệu sắp họp cho anh.
“Tổng giám đốc Nam, cô Bạch đang ở văn phòng anh.
”Trong chớp mắt người đàn ông dừng bước, lông mày hơi nhíu lại, “Cuộc họp bắt đầu lúc nào?”Cố Diễn nhìn thoáng qua đồng hồ, “20 phút sau.
”“Qua đó đi.
” Nam Cảnh Thâm đưa tài liệu cho Cố Diễn, bước chân đi về phía văn phòng phó tổng giám đốc chuyển hướng, hai chân thon dài đi không nhanh không chậm, anh chỉnh cổ tay áo, che đồng hồ màu bạc trên cổ tay vào trong ống tay áo, toàn thân là tây trang màu đen được đặt may, khiến ưu thế trên người anh được biểu lộ ra hết, trên gương mặt cương nghị là lạnh lẽo.
Cố Diễn nhìn thoáng qua văn phòng đóng chặt theo bản năng, thở dài một hơi.
Đối với người phụ nữ khác thì tránh không kịp, anh ta rất tò mò, rốt cuộc là Tiêu Ý Ý có bản lĩnh gì, có thể khiến Nam Cảnh Thâm nam thần cấm dục trong mắt người khác coi trọng như vậy.
…Buổi chiều, Ý Ý gọi điện thoại cho Tống Khải Nhân trước, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Bạch Uyển Như.
Hôm nay là ngày lại mặt của Tiêu Tĩnh Đình, gọi Ý Ý về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen đỗ ở cửa biệt thự.
Loại xe, biển số Ý Ý đều thấy rất lạ, đỗ bên ngoài cửa sắt khắc hoa văn màu sơn đen không nhúc nhích, xe gần như dừng sát chân cô, cô kinh hoảng lùi về sau một bước, sau lưng chạm vào bệ đá bằng sư tử đá ở cửa, xương sống cảm thấy đau đớn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đeo kính, Ý Ý nhíu chặt mày theo bản năng, quay đầu đi vào trong biệt thự.
“Đứng lại cho tôi.
”Cửa xe bị đóng rầm một tiếng, Ý Ý chạy nhanh hơn theo bản năng, nhưng cho dù chạy nhanh hơn, cũng không chống lại được khí thế của người đàn ông muốn đuổi kịp, rất nhanh, cánh tay cô bị một lực mạnh túm chặt, dùng lực kéo về sau một phen.
Cô không chui vào trong ngực người khác, cũng không bị ném ngã, cơ thể bị Nam Quân lay vài cái, liền dừng lại.
“Buông tay!”Nam Quân liếc mắt nhìn biệt thự, khi liếc mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên chút châm chọc, “Đây là nơi lão già kia nuôi nhốt em à?”Ý Ý nhíu mày, cảm giác ghê tởm xông lên, cô dùng sức hất tay anh ta ra, “Đây là nhà tôi, làm phiền anh nói chuyện tôn trọng một chút.
”“Sao thế, anh không khách sáo với em, thì đám chó giám sát em còn có thể xé anh ra à?”Nam Quân ép sát từng bước, cô lùi về sau, sau khi lùi mấy bước, cô cảm thấy không cần phải sợ anh ta, cô ngửa đầu, trừng mắt với anh ta.
Một tay của Nam Quân ôm eo cô, người hơi cúi xuống, để cơ thể cô ngửa ra sau, sức lực lòng bàn tay anh ta như muốn bẻ cô ra, hai người dán sát tới mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Ánh mắt anh ta rất có tính xâm lược, cố ý khiêu khích nhìn từ trán tới cổ áo cô, hơi híp mắt, “Ý Ý, trên người em thơm thật, đáng tiếc, hàng đêm phải ở trong phòng một mình, cảm thấy trống rỗng đúng không?”Ý Ý không trốn, càng không có chút hoảng sợ nào, đôi mắt bình thản nhìn anh ta như vậy.
Thấy thế Nam Quân hơi giật mình, có chút phẫn nộ, anh ta có loại ảo giác bị xem thường.
Dưới tức giận, tay anh ta vốn để ở thắt lưng Ý Ý, bỗng nhiên bóp chặt cổ cô, đôi mắt hơi nheo lại, lóe lên sắc bén, “Ánh mắt này của em là có ý gì?”Ý Ý không trang điểm, gương mặt như gốm sứ ở dưới góc độ ngược chiều ánh sáng, giống như mơ hồ được thêm một tầng viền vàng, càng tôn lên đôi mắt bình tĩnh mà khiếp người, ngũ quan cô tinh xảo, đôi môi giống như anh đào hơi nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng cười nói, “Nam Quân, tôi cảnh cáo anh lần nữa, đây là nhà của tôi, trong sân có cameras ở khắp nơi, anh dám động vào tôi ở đây thử xem.
”.