Vợ Yêu Khó Chiều Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào


“Chị.

”Hai tay Ý Ý đặt lên đầu gối, kéo góc áo lộn xộn, lòng bàn tay đặt ngang, lông mày hơi nhăn lại, sớm đã không còn chật vật như khi bị Nam Quân nắm chặt cổ, trên gương mặt xinh đẹp còn là nụ cười rực rỡ.

Tay Tiêu Tĩnh Đình giấu dưới túi nắm chặt hơn, trên mặt cố giả bộ rộng lượng, “Chị từng tới chỗ em mấy lần, vừa rồi thiếu chút nữa đi quá nhà với anh Quân.

”Ý Ý ôm tai, sau khi đè lên lỗ tai, lúc nghiêng đầu, lông mi dài hơi rũ xuống, chỉ nhìn đầu gối Tiêu Tĩnh Đình, cười khẽ nói: “Không sao, tới nhiều mấy lần sẽ không lạ nữa.

”“Chị nhất định sẽ tới đây nhiều.

” Tiêu Tĩnh Đình hơi nhếch miệng, khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, “Dù sao em cũng thường ở một mình.

”Ý Ý giật mình, khóe miệng hơi nhếch lên cứng đờ nửa giây, nhanh tới mức ánh mắt đều không nắm bắt được, nhanh chóng thu lại, “Được đó, chị tới tìm tôi kể khổ, tôi rất vui.

”“Tiêu Ý Ý, sao em nói chuyện không biết tốt xấu như vậy, sau khi kết hôn cuộc sống của em không hạnh phúc, cũng cần rủa chị giống như em à.


”Ý Ý không thèm nhìn Tiêu Tĩnh Đình, cô liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên chế nhạo, “Luống cuống làm gì, chị không hạnh phúc đâu liên quan tới tôi.

”“Em!”“Đủ rồi!” Nam Quân khiển trách, Tiêu Tĩnh Đình nuốt toàn bộ những lời muốn nói trở về.

“Hôm nay về lại mặt, đừng gây chuyện nữa, đầu tôi đau.

”“Rõ ràng là em ấy khiêu khích trước, anh lại mắng em…” Tiêu Tĩnh Đình ấm ức nói, phẫn nộ nhìn người ngồi bên cạnh một cái, không cam lòng, chỉ có thể im miệng.

Cô ta dụ dỗ mãi, không dễ dàng gì mới dụ dỗ được Nam Quân về với cô ta, cho dù tức giận cũng phải kìm nén, chỉ cần Nam Quân đứng bên cạnh cô ta, bị những hàng xóm thích xuyên tạc nhìn thấy, xui xẻo trong hôn lễ, cũng tính là lấy lại mặt mũi.

Nam Quân liếc mắt nhìn Tiêu Tĩnh Đình qua gương chiếu hậu, những biểu cảm hung dữ đều lọt vào trong mắt anh ta, trong lòng anh ta âm thầm sinh ra chán ghét, anh ta không thèm che giấu chút nào, dù thế nào đều cảm thấy cuộc hôn nhân này như một trò đùa, trên đầu anh ta đã bị cắm sừng ai cũng biết hết, nhưng vẫn không thể cởi ra được, nghẹn ở trong lòng vừa ghê tởm lại khó chịu.

Anh ta bực bội quay gương chiếu hậu, xoay rất khéo, hoàn toàn chiếu về phía Ý Ý.

Tay anh ta ma xui quỷ khiến dừng lại.


Hôm nay Ý Ý không trang điểm, trên mặt chỉ bôi một tầng kem dưỡng ra, mùi thơm của hoa hồng, vừa rồi khi dựa vào gần, anh ta ngửi mùi hương này cũng có chút tâm viên ý mã, lúc này lại nhìn, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngũ quan tinh xảo trơn bóng, mang theo chút mập mạp của trẻ sơ sinh, toàn thân đều lộ ra hơi thở sạch sẽ.

Không hiểu sao ngực anh ta co quắp.

Nhiều năm trôi qua như vậy anh ta chưa từng có cảm giác động tình với Tiêu Ý Ý, mấy ngày gần đây, lại thường xuyên, nhất là trong hôn lễ, cô được chú tư ôm trong ngực có bộ dạng của người phụ nữ nhỏ bé ỷ lại, khiến anh ta buồn bực một thời gian dài.

…Hai tiếng sau cuộc họp kết thúc.

Lúc Nam Cảnh Thâm đi từ trong phòng họp ra, cầm trên tay một chiếc bút máy còn mở nắp, trên tay kia là một phần văn kiện mở ra, bước chân của anh không dừng lại, khi ký tên lên giấy, cũng không thấy chút lộn xộn.

“Cầm đến cho anh cả.

”Anh đưa văn kiện cho Cố Diễn, “Bảo anh ấy nhìn xem, chỗ hổng tài chính của công ty gần nửa năm, tốt nhất là nên giải thích hợp lý.

”“Hay là tôi vô tình báo cáo cho ông cụ biết nhé.

”Khi dừng bước lại, người đã đứng ở cửa văn phòng, đẩy cửa đi vào, chân còn chưa bước vào, mùi hương nhạt bay ra, đôi mắt anh hơi nheo lại, trong đôi mắt sắc bén hiện lên chút lạnh thấu xương.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận