Vợ Yêu Kiêu Ngạo

“Trước đây đều là những người phụ nữ đó đeo bám anh, anh không có cách nào cả. Thanh Dung, em có biết em là người phụ nữ duy nhất mà anh chạm vào không?”

“Anh nói thật, anh chưa từng chạm vào những người phụ nữ khác. Em cũng đã biết được sự thật trong chuyện của Đinh Mẫn Ly, em phải tin anh, ở khía cạnh này thì chồng em là một người quân tử.”

Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không tin, nên giải thích thêm, anh hy vọng Bạch Thanh Dung sẽ không vì những chuyện đẩu đâu này mà xa cách hắn.

“Ồ.” Bạch Thanh Dung cũng chỉ hờ hững đáp lại Lâm Thành Phong, cô đưa tay gỡ cánh tay đang ôm lấy vai mình của Lâm Thành Phong ra: “Anh như vậy thì sao uống rượu được, nếu muốn uống rượu thì uống đi, đừng có động tay động chân.”

Lâm Thành Phong nghe thấy vậy thì buông lỏng cánh tay đang ôm lấy vai Bạch Thanh Dung ra, sau đó tiện tay cầm chai rượu ở dưới đất lên rồi rót rượu cho mình và Bạch Thanh Dung.

“Thanh Dung, hãy tin anh, em sẽ không hối hận khi gả cho anh. Sau khi kết hôn, anh sẽ tặng cho em một món quà bất ngờ, đảm bảo là em sẽ thích.” Lâm Thành Phong ra vẻ thần bí nói.

Bạch Thanh Du cúi đầu mân mê ly rượu, còn món quà bất ngờ mà Lâm Thành Phong nói thì cô chỉ có thể đoán là hắn lại muốn đi càn quét châu báu đắt tiền hoặc là bảo vật quý hiếm, nhưng những thứ này đều không phải là thứ mà Bạch Thanh Dung cô yêu thích, cũng được, nếu Lâm Thành Phong thích thì tùy hắn thôi. Ai bảo hắn là đại gia nên đương nhiên là hắn quyết định rồi.

Lâm Thành Phong nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Bạch Thanh Dung cũng không thấy buồn, bởi vì bất ngờ mà hắn muốn tặng cho Bạch Thanh Dung lần này không có thứ gì có thể so sánh được, đây cũng là sính lễ mà hắn đồng ý với mẹ của Bạch Thanh Dung, đàn ông nói lời là phải giữ lời, huống hồ đây là lời hứa với mẹ vợ.

Trời càng lúc càng khuya, ly rượu trong tay của Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cứ vơi rồi lại đầy, cứ đầy rồi lại uống cạn. Tiếng cụng ly, bóng đêm bao trùm lên căn biệt thự của nhà họ Lâm, căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một phòng ngủ là còn sáng đèn, thỉnh thoảng trong phòng lại truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm của hai người.

Ngày hôm sau, Bạch Thanh Dung tỉnh lại sau một đêm say rượu. Lúc này đã là một giờ chiều, Cúc ở bên ngoài nghe thấy tiếng Bạch Thanh Dung rời giường thì vội vàng chạy xuống tầng bưng bát canh giải rượu mà thím Trương nấu từ sáng lên cho Bạch Thanh Dung.

Sáng sớm, khi Lâm Thành Phong ra khỏi nhà đã dặn thím Trương nấu canh giải rượu, và Cúc phải để ý một chút. Cúc vô cùng hâm mộ Bạch Thanh Dung, cô ấy không ngờ là cô chủ của mình và cậu Lâm lại hào hứng như vậy, uống rượu cả đêm, sáng nay khi chủ tịch đi làm cũng không quên dặn các cô phải chăm sóc cô chủ cẩn thận, và nấu canh giải rượu cho Bạch Thanh Dung nữa.

Trong những gia tộc lớn, một người chồng có thể đối tốt với vợ của mình như vậy cũng không phải là nhiều. Huống hồ chủ tịch của bọn họ lại là một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền và được nhiều người phụ nữ theo đuổi.

Cúc bưng bát canh giải rượu lên trên tầng, gõ cửa, khi nghe thấy Bạch Thanh Dung gọi vào thì cô ấy mới mở cửa đi vào. Cúc vừa bước vào trong phòng liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, chai rượu vang còn đang nằm lăn lóc trên mặt đất. Cúc thầm khiếp sợ, tuy rượu vang trong nhà họ Lâm đều là loại đắt tiền, nhưng mà cô ấy rất ít khi nhìn thấy cậu chủ nhà mình uống nhiều rượu như vậy.

“Cô chủ, cô uống canh giải rượu đi rồi sẽ thấy thoải mái hơn.” Cúc kính cẩn lên tiếng, sau đó bưng bát canh giải rượu đưa cho Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung xoa bóp huyệt thái dương, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác say rượu, đúng là không hề dễ chịu.

Cô nhìn bát canh giải rượu mà Cúc mang đến, có thể nói là buồn ngủ gặp chiếu manh, Bạch Thanh Dung nhận bát canh giải rượu, vội vàng uống vài ngụm rồi nói: “Sao em biết tối hôm qua chị uống rượu, bát canh giải rượu này nhất định là thím Trương đã nấu từ sáng sớm rồi.” Cô mới tỉnh dậy mà Cúc đã bưng bát canh giải rượu đến, nhất định là đã chuẩn bị trước, nên cô mới có thể vừa tỉnh dậy là được uống.

Cúc cười nói: “Sáng sớm cậu chủ đã dặn dò thím Trương nấu rồi, cô chủ, cậu chủ đối với cô thật là tốt. Bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến cô, nến như Cúc có được một nửa sự may mắn của cô, gặp được một người đàn ông đối tốt với em như cậu Lâm đối tốt với cô chủ thì cả đời này của em cũng thấy đủ rồi.”

“Được rồi, Cúc, em đừng trêu chị nữa. Em còn chưa lấy chồng, lại khéo ăn khéo nói như vậy, em nhất định sẽ gặp được.” Bạch Thanh Dung cười nói, sau khi uống canh giải rượu thì cô cũng đã tỉnh táo hơn, không còn chóng mặt nữa, xem ra sau này buổi tối cô phải uống ít rượu hơn rồi.

Cúc để bát canh giải rượu mà Bạch Thanh Dung vừa uống xong sang một bên, nói: “Cô chủ, cô nhanh chóng trang điểm một chút rồi xuống nhà, giám đốc điều hành Lý, người thiết kế hôn lễ lần trước đang đợi cô dưới nhà, anh ta muốn giới thiệu chi tiết đám cưới ngày mai của cô và cậu chủ với cô.”

“Cái gì? Bọn chị sẽ tổ chức đám cưới vào ngày mai?” Bạch Thanh Dung ngạc nhiên nói, cô biết mình sẽ tổ chức đám cưới với Lâm Thành Phong, nhưng mà cô không ngờ là thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Tối qua cô uống cả đêm, nên hôm nay cô chỉ muốn được ngủ nướng ở trên giường thôi, Bạch Thanh Dung thật sự không muốn rời giường, nhưng mà đó là điều không thể, người ta ở dưới nhà rồi, cô không thể để cho người ta ra về tay không được.

Bạch Thanh Dung không thể không lấy lại tinh thần, sau đó bắt đầu rửa mặt thay quần áo dưới sự giúp đỡ của Cúc, đợi đến khi xong hết mọi việc mới xuống nhà gặp vị giám đốc điều hành Lý mà Lâm Thành Phong chỉ định.

Lần này thì giám đốc điều hành Lý kia mặc một bộ trang phục thoải mái, chứ không mặc đồ vest như lần trước, nhưng anh ta như vậy lại thêm vẻ hiền hòa. Bạch Thanh Dung chỉ đơn giản trò chuyện vài câu với giám đốc điều hành Lý, còn giám đốc điều hành Lý thì vẫn trực tiếp đi vào vấn đề chính như vậy, anh ta nói với Bạch Thanh Dung những điểm cần phải để ý, cẩn thận trong đám cưới và cả lúc mời rượu, bởi vì khách của Lâm Thành Phong rất nhiều, cô và Lâm Thành Phong cũng không cần phải đi mời rượu từng bàn một.

Bạch Thanh Dung nghe giám đốc điều hành Lý như vậy thì cũng nhẹ nhõm đi nhiều, cô rất sợ việc phải đi mời rượu từng bàn một trong đám cưới. Cô không quen ai trong số những người đó, hơn nữa, với Bạch Thanh Dung mà nói thì việc tổ chức đám cưới với Lâm Thành Phong chỉ là một nghi thức mà thôi, đối với đám cưới này, cô không hề có cảm giác kích động hay khẩn trương như những người phụ nữ khác.

Giám đốc điều hành Lý, người chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ nói chuyện với Bạch Thanh Dung suốt cả buổi chiều rồi mới chịu ra về, thím Trương tiễn giám đốc điều hành Lý về rồi nói với Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, tối nay cậu chủ không về nhà, đợi lát nữa cơm nước xong thì Cúc sẽ chăm sóc da cho cô, ngày mai, người của công ty tổ chức đám cưới sẽ đến thử váy cưới cho cô và sắp xếp mọi thứ trong đám cưới.”

“Tại sao anh ấy không về nhà, chẳng lẽ anh ấy không cần phải chuẩn bị sao?” Bạch Thanh Dung tò mò nói, sao Lâm Thành Phong có thể không về nhà vào đêm trước ngày tổ chức đám cưới chứ?

Thím Trương cười dịu dàng: “Chỗ của chúng tôi có phong tục, một ngày trước đám cưới, cô dâu và chú rể không được gặp mặt. Ngày tổ chức đám cưới, chú rể mới có thể từ bên ngoài đi vào đón cô dâu, ông bà ta nói làm như vậy là vì muốn làm cho đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc viên mãn.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Bạch Thanh Dung nói, không gặp Lâm Thành Phong cũng tốt, không ngờ hai người họ sắp tổ chức đám cưới. Lúc trước Bạch Thanh Dung còn không cảm thấy khẩn trương, giờ thì càng gần lúc tổ chức đám cưới cô lại càng khẩn trương.

May mà thành phố X có phong tục này, nếu như giờ cô gặp mặt Lâm Thành Phong thì nhất định sẽ còn căng thẳng hơn.

“Đúng rồi, cô chủ, ngày mai bạn tốt của cô sẽ đến đây để giúp cô. Đây là điều mà cậu Lâm cố ý dặn dò, nói là một mình cô sẽ cảm thấy cô đơn và hiu quạnh, nên sáng mai cử tài xế đi đón bạn của cô đến đây, cô chủ cũng không cần phải cảm thấy quá căng thẳng, chúng tôi sẽ trang điểm cho cô chủ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”

Bạch Thanh Dung gật đầu, bỗng nhiên cô như nhớ ra điều gì đó nên lên tiếng: “Bây giờ tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.” Thím Trương vốn vừa định bước vào bếp, nghe được lời này của Bạch Thanh Dung thì đột nhiên vỗ lên trán: “Ôi chao, cái trí nhớ của tôi. Người già rồi, không làm được gì cả, phía bệnh viện vừa gọi điện đến báo là mấy ngày gần đây, phản ứng nôn mửa của mẹ cô rất nghiêm trọng, bởi vì đang khẩn trương điều trị nên sợ là không đến tham gia lễ cưới được.”

“Cái gì? Sao chuyện lớn như vậy mà tôi không biết.” Bạch Thanh Dung lo lắng nói, bệnh tình của mẹ nặng thêm mà cô không hề hay biết gì, quả thật là không hiếu thảo. Nếu như mẹ không thể xuất hiện trong đám cưới thì đám cưới của cô cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Thím Trương hiểu rõ được sự băn khoăn của Bạch Thanh Dung, nói: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng, là tình huống đột phát. Nhưng cậu Lâm đã lắp một cái màn hình LED lớn trong phòng bệnh của mẹ cô chủ, đám cưới có thể phát trực tiếp đến phòng bệnh của bà ấy, cái này cũng giống như là đang ở hiện trường vậy.”

“Nhưng mà.” Bạch Thanh Dung vẫn có chút không yên lòng, cô vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thành Phong. Điện thoại vừa mới kết nối thì Lâm Thành Phong đã nghe máy.

“Bệnh tình của mẹ em nặng thêm, chúng ta có thể rời ngày tổ chức đám cưới chứ?” Bạch Thanh Dung trực tiếp đi vào vấn đề chính, ban đầu, cô và Lâm Thành Phong tổ chức đám cưới chỉ là vì không muốn cho mẹ cô lo lắng, nếu như mẹ không thể tận mắt chứng kiến đám cưới của cô thì cô gả cho Lâm Thành Phong còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

“Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong, không thể hoãn ngày tổ chức đám cưới. Thanh Dung, đừng để anh phải chờ đợi.” Lâm Thành Phong trực tiếp từ chối lời cầu xin của Bạch Thanh Dung, hắn có thể đồng ý mọi yêu cầu của cô, nhưng việc lùi ngày tổ chức đám cưới là không thể, hắn đã không thể tiếp tục chờ đợi nữa, tuy hắn và Bạch Thanh Dung đã sớm là vợ chồng rồi.

Nhưng hắn cần đám cưới này để tăng thêm tính vững chắc cho cuộc hôn nhân của mình và Bạch Thanh Dung, làm cho những người có ý đồ bất chính với cô hết hy vọng, nhất là Hạ Dũng. Lâm Thành Phong vừa nghĩ đến Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng thì trái tim như thắt lại, sao hắn có thể đợi thêm được, trên đời này việc quái gì cũng có thể xảy ra, mọi chuyện đều không thể chờ đợi.

Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong uyển chuyển từ chối mình, nhưng mà lời của Lâm Thành Phong cũng đúng, hắn đã chuẩn bị xong mọi việc, khách khứa cũng đã mời hết, cũng đã thuê khách sạn, bây giờ bỗng nhiên rời ngày tổ chức đám cưới thì nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Lâm Thành Phong.

Nhưng Bạch Thanh Dung cũng không muốn qua loa gả cho một người đàn ông mà không có mẹ bên cạnh, một lát sau, giọng nói của Lâm Thành Phong lại truyền đến từ đầu bên kia: “Em đừng lo lắng, anh lập tức sai người tổ chức đám cưới ở trong bệnh viện. Đợi sau khi chiêu đãi khách khứa xong, chúng ta lập tức đến bệnh viện, có được không?”

Biện pháp này của Lâm Thành Phong chắc chắn là biện pháp tốt nhất vào lúc này, trái tim của Bạch Thanh Dung lại rung động thêm một lần nữa. Một ông trùm trong giới làm ăn như anh có thể tổ chức đám cưới trong bệnh viện với cô đã là sự nhường nhịn lớn nhất rồi.

“Được rồi, bà xã. Em đừng quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, em chỉ cần ngủ thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, làm một cô dâu xinh đẹp đợi anh đến đón là được.” Lâm Thành Phong cười nói.

Tuy là cách điện thoại nhưng những lời này của Lâm Thành Phong cũng làm cho Bạch Thanh Dung yên tâm hơn nhiều, Bạch Thanh Dung qua loa nói mấy câu với Lâm Thành Phong rồi cúp máy. Sau khi cúp máy, cô đăng nhập vào Wechat, và thấy ảnh đại diện của Hạ Dũng.

Bạch Thanh Dung cảm thấy rất phức tạp, Hạ Dũng là người bạn thân khác giới tốt nhất của cô. Bây giờ cô không biết có nên nói cho Hạ Dũng tin cô sắp tổ chức đám cưới không, nếu như đêm hôm đó cô không biết được tình cảm của Hạ Dũng thì cô cũng sẽ không phân vân như vậy, dù sao thì họ còn là bạn bè bình thường, cô kết hôn cũng nên báo cho Hạ Dũng một tiếng.

Nhưng mà từ khi Bạch Thanh Dung biết được Hạ Dũng có tình cảm với mình thì mỗi lần cô nghĩ đến Hạ Dũng, trong lòng đều xuất hiện một loại cảm xúc kỳ lạ. Chua xót, cũng không biết phải nói như thế nào, nhất là khi cô nhớ lại đêm tuyết ở bên Hạ Dũng, cùng với nụ hôn kia thì cô lại cảm thấy chột dạ.

Bạch Thanh Dung suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gõ vài câu: Ngày mai em kết hôn, anh sẽ đến chứ? Sau đó bấm nút gửi rồi lẳng lặng đợi Hạ Dũng trả lời. Bạch Thanh Dung cảm thấy, cho dù thế nào thì cô và Hạ Dũng cũng là bạn tốt, tuy có xảy ra vài chuyện, nhưng nếu như cô không thông báo chuyện kết hôn cho Hạ Dũng là cô không đúng rồi.

Nếu như giờ họ thật sự là những người bạn bình thường như lời Hạ Dũng nói đêm đó thì anh chắc sẽ đến dự đám cưới của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui