Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Bạch Thanh Dung trở lại biệt thự họ Lâm, sau khi chào ông cụ Lâm xong liền về phòng ngủ, mở rèm cửa sổ phòng ngủ ra, nhìn cảnh sắc biệt thự, biệt thự nhà họ Lâm giống một trang viên cực to.

Xung quanh biệt thự đều là bãi cỏ xanh biếc, trên đó trồng đầy các loại hoa cỏ lạ mắt, phía đông biệt thự còn có một rừng cây nhỏ.

Nhìn hoàng hôn phía chân trời, Bạch Thanh Dung nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, không ngờ mình lại trở thành vợ của ông trùm kinh doanh tập đoàn Lâm Thị, hôm nay còn bắt gặp Lâm Thành Phong và người tình người mẫu của anh, cứ như là vợ thật đi bắt gian vậy.

Đàn ông có tiền, đẹp trai lại có năng lực như Lâm Thành Phong, không biết có bao nhiêu cô gái nhà giàu, ngôi sao, người mẫu đều muốn bò lên giường của anh, một Đinh Mẫn Ly đã đủ phiền lòng, làm vợ anh tuyệt đối không phải chuyện hạnh phúc gì.

Cũng may mình chỉ kết hôn giả với anh, nếu kết hôn thật chắc chắn sẽ khổ chết mất.

Nhìn trời chiều ngả về tây, một vài chú chim di trú bay qua vùng nắng còn sót lại, Bạch Thanh Dung đơn giản là quá lười để suy nghĩ, thả lỏng nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng chiều ấm áp.

Lâm Thành Phong về đến nhà mở cửa phòng ngủ ra đã nhìn thấy người đẹp đứng thơ thẩn bên cửa sổ, váy trắng, tóc đen nhánh dài đến eo, gương mặt thanh tú vô cùng tình tứ dưới ánh nắng chiều.

“Cô đang suy nghĩ gì?” Bạch Thanh Dung đang chìm đắm nghe thấy giọng nói trầm ấm ở phía sau, biết là Lâm Thành Phong đã về, cô đóng cửa sổ xoay người mỉm cười với Lâm Thành Phong: “Anh Lâm, anh về rồi.”

“Gọi tôi là Thành Phong đi, chúng ta là vợ chồng…” Lâm Thành Phong vừa cởi áo khoác của mình vừa nhìn Bạch Thanh Dung, cười nói: “Hy vọng người ngoài nhìn vào thấy chúng ta là vợ chồng yêu thương nhau.”

Bạch Thanh Dung đi tới đón lấy áo Lâm Thành Phong cởi ra treo lên móc áo: “Được, tôi biết rồi, Thành Phong.” Nghe thấy Bạch Thanh Dung gọi tên mình bằng giọng dịu dàng như vậy, trong lòng Lâm Thành Phong lướt qua một tia sóng điện khác thường.

“Sau này tôi gọi em là Thanh Dung nhé.” Lâm Thành Phong đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung kéo tay cô: “Xuống lầu ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm, ông cụ Lâm không ngừng gắp thức ăn cho Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung à, sau này đây chính là nhà của cháu, đừng quá gò bó…” Từ sau khi Bạch Thanh Dung vào nhà họ Lâm, sức khỏe ông cụ Lâm dường như đã khá lên nhiều, nụ cười trên mặt cũng xán lạn hơn, Lâm Thành Phong thấy ông nội vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.

Anh dịu dàng gắp một miếng cá cho Bạch Thanh Dung nói: “Thanh Dung, ăn nhiều chút.” Bạch Thanh Dung yên lặng cúi đầu ăn cơm của mình, trong bữa cơm Lâm Thành Phong và ông cụ Lâm nói chuyện nhà bình thường, sau khi ăn xong, Bạch Thanh Dung nói mình mệt liền về phòng nghỉ ngơi.

Trước mặt người nhà họ Lâm, giả vờ thân mật với Lâm Thành Phong thật khiến lòng người mệt mỏi, giằng co cả ngày trời, người uể oải vô cùng, Bạch Thanh Dung thay đồ ngủ, bật đèn phòng tắm chuẩn bị đi tắm một chút rồi nghỉ ngơi sớm. Phòng ngủ của Lâm Thành Phong rất lớn, đương nhiên phòng tắm cũng rộng không thể tả.

Bạch Thanh Dung mệt mỏi nhìn bồn tắm kia, đột nhiên rất muốn ngâm mình trong bồn, vì vậy xả đầy nước cộng thêm tinh dầu và tinh chất xà phòng xong rồi bước vào bồn tắm, nhàn hạ nằm đó nhìn những cái nút trên bồn tắm sang trọng: “Thật nhiều tính năng.” Còn có cả hình thức âm nhạc, trước đây ở nhà họ Bạch của mình cũng không đặt bồn tắm thông minh như vậy, Lâm Thành Phong này thật biết hưởng thụ.

Bạch Thanh Dung quyết định thoải mái hưởng thụ, trải nghiệm bồn tắm thông minh một chút, chọn một bản nhạc, từng âm thanh vui vẻ vang lên, Bạch Thanh Dung thoải mái nhắm hai mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc nhàn hạ này.

Ông cụ Lâm về phòng nghỉ ngơi, Lâm Thành Phong cũng về phòng ngủ, nhìn thấy đèn phòng tắm bật, biết là Bạch Thanh Dung đang tắm bèn ngồi thư thả trên ghế sofa trước giường xem tạp chí tài chính và kinh tế, một quyển tạp chí tài chính và kinh tế sắp được đọc xong.

Bạch Thanh Dung vẫn chưa ra, Lâm Thành Phong có chút không kiên nhẫn.

Đến cửa phòng tắm gõ thử, Bạch Thanh Dung mở chế độ nhạc nên không nghe thấy tiếng gì, không thấy có tiếng đáp lại, Lâm Thành Phong càng không nhịn được: “Cô lột da ở trong đó à? Mãi không ra.”

Vẫn không có tiếng đáp lại, Lâm Thành Phong im lặng lắc đầu đến phòng thay đồ thay bộ đồ ngủ, sau khi trở lại phát hiện cô gái kia vẫn chưa ra, trong lòng thầm kêu không xong rồi, chẳng lẽ ngất xỉu trong phòng tắm, bèn cuống quýt đến ngăn kéo bên mép giường lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở cửa phòng tắm.

Bạch Thanh Dung đã ngâm nước đủ, đúng lúc đứng dậy lau người, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Thành Phong mở cửa nhìn mình kinh ngạc.

“Á… Á… Á… Anh vào đây làm gì?” Bạch Thanh Dung cuống quýt dùng khăn tắm che mình lại.

Lâm Thành Phong không vui nói: “Gọi cô không nghe thấy sao? Bạch Thanh Dung vừa nhìn thời gian trong bồn tắm là năm mươi phút, mình lại ngâm lâu như vậy, có chút ngượng ngùng nói: “À, tôi lập tức ra ngay.”

Lâm Thành Phong chuẩn bị tắm rửa đi nghỉ sớm một chút, vừa vào phòng tắm đạp phải bọt xà phòng Bạch Thanh Dung bắn ra nền, nhất thời không đứng vững, Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong sắp ngã đến nơi bèn đưa tay ra đỡ anh, không ngờ trọng tâm không vững, kết quả hai người cùng nhau ngã vào bồn tắm.

Bạch Thanh Dung nằm trên bờ ngực rộng lớn của Lâm Thành Phong, uống vài ngụm xà phòng, hoảng sợ vội vàng đứng dậy kéo Lâm Thành Phong trong nước: “Thành Phong, anh không sao chứ?”

Đồ ngủ của Lâm Thành Phong ướt cả, quần áo tơ lụa dính chặt vào cơ thể cường tráng của Lâm Thành Phong, làm lộ hết vóc người hoàn hảo và đường nét nam tính của anh.

Bạch Thanh Dung ngây dại nhìn Lâm Thành Phong ướt đẫm toàn thân, có chút ngây người kìm lòng không nổi, nói: “Thật sự là mặc quần áo có hơi gầy, cởi quần áo lại có thịt.” Lâm Thành Phong liếc cô một cái: “Mang quần áo tới cho tôi.” Lúc này Bạch Thanh Dung mới phản ứng kịp, vọt tới phòng để quần áo cầm một chiếc trong số rất nhiều áo ngủ của Lâm Thành Phong, đưa cho anh.

Cầm quần áo xong, mặt Lâm Thành Phong tối sầm đóng cửa phòng tắm lại, Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong có chút không vui, cũng không dám nhiều lời.

Trực tiếp kéo chăn ra nằm trên giường, từ sau khi bọn họ về nước, Lâm Thành Phong bận nhiều việc rất ít khi về nhà nghỉ ngơi, vì giấu ông cụ Lâm, đương nhiên bọn họ không thể ngủ riêng.

Tuy lần đầu gặp mặt mình và anh đã từng ngủ chung một phòng, Bạch Thanh Dung chưa từng trải có chút không yên lòng, trong đầu suy nghĩ miên man một vài hình ảnh không thể miêu tả được, đưa tay lên đầu giường tắt đèn, đèn lớn trong phòng ngủ lập tức tối thui, trong bóng tối, Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.

Nhìn thấy Lâm Thành Phong cầm khăn tắm lau tóc còn ướt đi tới, Bạch Thanh Dung lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Lâm Thành Phong nhìn phòng ngủ tối thui, nghĩ chắc là cô đã ngủ bèn nhẹ nhàng nằm xuống mép giường bên kia, cảm nhận được một bên giường lõm xuống, Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong đã nằm.

Nghe tiếng thở đều đều của Lâm Thành Phong, trong lòng Bạch Thanh Dung như có trăm con ngựa đang giày vò, gương mặt nhỏ nhắn cũng nóng đỏ lên, Lâm Thành Phong cảm nhận được hơi thở dồn dập bên cạnh mình, biết cô vẫn chưa ngủ: “Tay còn đau không?”

Bạch Thanh Dung điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng, nói: “Không sao, chỉ là chút chấn thương nhỏ.” Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào ngực mình: “Nếu bị thương thì đừng nằm nghiêng ngủ.”

Bạch Thanh Dung cố gắng giãy ra, nhưng tay Lâm Thành Phong giống như thép vậy, Bạch Thanh Dung không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

“Ngủ đi, tôi sẽ không làm gì đâu.” Lâm Thành Phong an ủi. “Ừm.” Bạch Thanh Dung như con thỏ nhỏ ghé vào ngực Lâm Thành Phong, nghe tiếng tim Lâm Thành Phong đập, trong lòng bình yên hơn nhiều, trong vô thức đã ngủ mất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui