Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất


Mạc Anh Quân như bị chọc tới vảy ngược trực tiếp muốn xé nát người đàn bà trước mặt này ra, nhưng Lê Gia Hào và Lê Xuân Trường còn ở đó đâu có để anh ta động tới cho dù là một cọng tóc của Lê Yên Thư.
Mạc Anh Quân không thể làm gì thì liền rống giận, nghiến răng mà chửi rủa.
"Lê Yên Thư...!ban đầu tôi cưới cô cũng là do cô chính là con gái của ông Khánh mà thôi, tôi muốn trả thù ông ta, nhưng trước đó lại muốn lợi dụng cô để kiếm chút lợi, những tưởng cô có thể dùng quan hệ giúp tôi đôi chút trong công việc, nhưng cô không những không làm được, đã vậy chuyện chăn gối cũng chẳng tới đâu.

Hừ...!cô có biết tại sao tôi lại không muốn có con với cô không? Đơn giản thôi vì cô không đủ tư cách làm mẹ của con tôi.

Tuy rằng hôm nay cô phát hiện ra chuyện này, phá vỡ đi một phần kế hoạch của tôi, nhưng không sao, nhìn cô như thế này tôi nghĩ chắc ông Khánh sẽ chẳng mấy dễ chịu đâu.

Còn có chuyện đứa nhỏ, tôi sẽ cùng cô tính đủ, nó là con tôi và người con gái tôi yêu, tôi sẽ bắt cô nợ máu phải trả bằng máu..."
Trần Thanh Trúc nghe Mạc Anh Quân thốt ra câu này thì bất giác ngẩng đầu nên, đi tới trước mặt hắn ta.
"Nói hay lắm "Nợ máu phải trả bằng máu" Piter, có phải anh cũng phải trả nợ rồi không?"
"Cô...!cô...!sao...!sao cô lại ở đây?"
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Trần Thanh Trúc đã khiến Mạc Anh Quân như bị chết cứng, miệng lưỡi như níu lại, lắp bắp, một nỗi sợ hãi dâng trào.

Trần Thanh Trúc tiến đến gần hắn ta hơn một chút, nhếch khóe miệng, lạnh lùng.
"Piter...!à không chắc phải gọi anh là Mạc Anh Quân chứ nhỉ? Ngạc nhiên khi gặp tôi không? Anh trốn cũng thật tốt nha? Tôi tìm anh ròng rã ba năm trời, vô cùng vất vả đó.

Anh vừa nói cái gì ý nhỉ? À! Là "Nợ máu phải trả bằng máu".

Vậy có phải chăng món nợ của chúng ta cũng cần thanh toán rồi..."
"Cô...!cô nói linh tinh cái gì đấy? Cô còn nói linh tinh tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy? Tránh ra, ở đây không có việc của cô, nếu cô còn lằng nhằng tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Mạc Anh Quân trong lòng gấp gáp, rối như tơ vò, bên ngoài hắn cố mạnh miệng trấn áp Trần Thanh Trúc nhưng trong lòng lại đang muốn tìm đường chạy cho nhanh.

Tất cả những người đang ở đây hắn có thể không cố kỵ, chỉ trừ có Trần Thanh Trúc là hắn lại làm cho hắn sợ hãi.

Người khác có thể không biết nhưng hắn lại không thể không biết cô, hắn rõ ràng hơn ai hết, cô cùng thế lực sau lưng cô đáng sợ tới thế nào.

Hắn khổ sở chốn tránh truy lùng của cô được ba năm rồi, vạn vạn không thể ngờ hôm nay lại để cô tóm được.

Lúc này đây Mạc Anh Quân đã chẳng còn nghĩ tới chuyện tính đếm với Lê Yên Thư hay người nhà họ Lê thế nào nữa, hắn ta chỉ một lòng muốn chạy mà thôi.
Vũ Bình vẫn còn đang ngây ngốc khi nghe thấy có một người nào đó tên Linh mang thai con của Mạc Anh Quân và bị sảy thai, thì lại bị một màn Trần Thanh Trúc ép hỏi, dọa cho Mạc Anh Quân sợ hãi này làm cho tức giận đến thở gấp không ngừng.

Cô ta nhìn Mạc Anh Quân mà chất vấn.
"Anh Quân...!Anh đang làm gì vậy? Anh sợ cô ta? Cô ta có gì mà khiến anh hoảng hốt tới vậy?"
Bên này Lê Gia Hào , Lê Xuân Trường và Lê Yên Thư nhất thời bị sự chen ngang của Trần Thanh Trúc mà quên luôn phản ứng kịp thời.

Lại nhìn thấy sự luống cuống kia của Mạc Anh Quân thì càng thêm phần tò mò.
Trái ngược với tất cả mọi người, Trần Thanh Trúc lại ung dung hơn cả.

Cô chăm chú nhìn Mạc Anh Quân khiến cho hắn ta khẽ rùng mình vài cái, sống lưng cứng đờ lạnh ngắt.

Cô rút điện thoại ra, nhẹ nhàng bấm số, nhưng nếu ai nhìn kỹ một chút có thể thấy những tia kích động cùng hận ý xen lẫn nhau trong ánh mắt.
"Tút...!tút..."
"Alo...!em gái nhỏ của anh..."
Điện thoại vừa được kết nối, bên kia liền truyền tới giọng điệu cợt nhả của một người đàn ông, giọng nói đó khiến cho Trần Thanh Trúc đầu như có một đàn quạ đen băy rợp bầu trời ở trên đầu,không có từ ngữ nào diễn tả nỗi lòng.
"Mạc Văn Nhiên...!em tìm thấy một người, anh đoán xem là ai nhỉ"
"Ai anh cũng không có hứng thú...!Anh giờ chỉ có hứng thú với em chăn siêu mềm, tyệt vời mà thôi."
"Piter...ba năm rồi..."
"Em...!em nói là ai? Khốn nạn...!mau, mau nói địa chỉ anh trực tiếp tới đánh chết thằng đó."
"Anh bảo không có hứng thú mà.?"
"Kệ anh...!mau mau nói địa chỉ...!mà khoan...!em đã lột da hắn chưa đấy? Em đó đừng manh động, chờ anh tới hai chúng ta cùng làm..."
Mạc Anh Quân nghe thấy người mà Trần Thanh Trúc nhắc đến kia thì không tự chủ run rấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui