"aaaa...!Anh...không được..."
"Ngoan...!một chút nữa thôi..."
"Huhu...!đau chết em rồi...!đáng ghét..."
"Một chút nữa sẽ không sao mà...!ngoan..."
"Đứa nào...!đứa nào nói việc làm này là thăng hoa bà đây cắn chết nó..."
"Ngoan..."
"Ngoan cái rắm...ưm..."
Trong căn phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu la của cô gái cùng tiếng nịnh nọt của đàn ông.
Nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển thành tiếng ngâm nga của cả hai khi hạnh phúc đã thuộc về nhau.
Sáng hôm sau Trần Thanh Trúc tỉnh lại thì cả người đau nhức không thôi.
Cô nhìn sang người đàn ông từ trong nhà vệ sinh bước ra trên người đã mặc trang phục chỉnh tề, nụ cười rạng rỡ như gió xuân thì nghiến răng nghiến lợi.
Lê Gia Hào từ trong phòng tắm đi ra đã nhìn thấy một màn biểu cảm đáng yêu này tâm tình lại nhộn nhạo không thôi.
Anh rảo nhanh bước chân đến bên giường cúi người xuống không để cô gái phản ứng đã áp xuống một nụ hôn.
"Em còn chưa có đánh răng đâu đấy..."
Trần Thanh Trúc khuôn mặt đỏ nựng, ghét bỏ nói.
Lê Gia Hào lại hôn tiếp, giọng nói có chút khàn áp chế dục vọng.
"Anh không có ngại...!miệng em rất ngọt lại rất thơm..."
"Anh...!mặt dày, không biết xấu hổ..."
Trần Thanh Trúc xấu hổ trực tiếp rúc đầu trong chăn, Lê Gia Hào cũng không chêu chọc cô thêm liền cười một tiếng.
"Anh đi làm đây, bữa sáng anh chuẩn bị rồi lát em dậy thì ăn nhé..."
Lê Gia Hào đi rồi Trần Thanh Trúc lại tiếp tục ngủ nướng, đêm qua cô bị hành hạ tới không còn sức nữa rồi hôm nay phải ngủ bù.
Đến trưa khi Trần Thanh Trúc vừa mệt mỏi rời giường thì nhận được điện thoại của Lục Vĩ Thanh, nói có chuyện cần cô trực tiếp xử lý, vậy là Trần Thanh Trúc nhanh chóng thay quần áo rời nhà.
Trần Thanh Trúc vừa bước vào văn phòng thiết kế của mình thì có một bóng người đầu tóc có chút bù xù mà lao tới, nhưng nhanh chóng bị bảo vệ giữ lại, cô ta giẫy đạp và hướng Trần Thanh Trúc mà gào thét.
"Con chó này...!tao phải giết mày...!Mày hả lòng hả dạ chưa? Mày hại tao ra như thế này, tao sẽ không để cho mày yên đâu..."
Trần Thanh Trúc nhìn người trước mặt chẳng phải ai khác mà chính là Mạc Vân Anh.
Cô ta cả người nồng nặc mùi chua chua, cùng đầu tóc rũ rượi, mặt mũi phờ phạc, ánh mắt hung dữ nhìn Trần Thanh Trúc.
Trần Thanh Trúc khẽ nhướng chân mày nhìn Mạc Vân Anh, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Mạc Vân Anh...!cô làm sai, khi quả báo tới lại chạy tới đây náo loạn cái cóc khô gì hả?"
"Mày...!tất cả là do mày...!vì mày cướp anh Hào của tao? Vì mày mà anh ấy mới đối xử với tao như thế này, tất cả đều là tại mày..."
Trần Thanh Trúc nhìn bộ dáng này của Mạc Vân Anh thì cũng chẳng muốn so đo nhiều lời cùng cô ta, dứt khoát để người báo công an tới mang người đi.
Trần Thanh Trúc giải quyết gọn nhẹ Mạc Vân Anh xong thì liền tự mình xử lý một số thiết kế mà cô cảm thấy chưa được, chớp mắt đã đến chiều tối.
Lê Gia Hào gọi điện qua tự mình lái xe đến đón cô.
Hai người tay trong tay đi đến siêu thị mua đồ, muốn tối nay nấu ăn tại nhà.
"Aizzz...!xin lỗi...!ơ...!là anh..."
Trần Thanh Trúc đang mải chọn đồ thì lại va vào một người, khi cô vội vàng nói xin lỗi thì lại nhận ra chính là người quen.
Hoàng Kim Huy mỉm cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Trần Thanh Trúc thoáng qua một tia cười không rõ ý tứ gì, vô cùng khó hiểu.
"Cô Trúc...!hình như chúng ta rất có duyên nha..."
"Đúng vậy nhỉ..."
"Cô đi một mình sao? Mua nhiều đồ như vậy hay là để tôi giúp cô xách một chút đằng nào thì chúng ta cũng tiện đường mà."
"A...!cảm ơn anh nhưng không cần đâu, tôi là đi cùng bạn trai tới, anh ấy vừa mới đi ra bên kia một chút, lát nữa sẽ quay lại ngay ý mà..."
"Ồ...!vậy thì tôi xin phép đi trước."
"Vâng...!chào anh."
Hoàng Kim Huy vừa rời đi thì Lê Gia Hào cũng đi tới nhìn theo bóng dáng anh ta cảm thấy người này khá là quen mắt nhưng lại không nhận ra là ai được.
Anh đi đến chỗ Trần Thanh Trúc hỏi cô.
"Em vừa nói chuyện với ai vậy? Là người quen sao?"
"À...!cũng gọi là quen biết sơ sơ, gặp nhau thì chào hỏi một tiếng thôi."
"Vậy sao?"
"Vâng..."
"Em đã mua đủ đồ rồi sao?"
Lê Gia Hào nhìn đủ loại thực phẩm, trái cây trong xe đẩy thì cảm thấy có chút nâng nâng, không tự chủ nghĩ đến cảnh cô gái nhà mình mặc tạp dề nấu nướng, quyến rũ chết người.
Anh sẽ được ăn đồ ăn cô nấu thật hạnh phúc biết bao.
Nhưng rất nhanh sau đó Lê Gia Hào đã biết và hiểu sâu sắc câu nói, đời không như là mơ là thế nào.
Số trời chỉ định cuộc sống thê nô của anh chính thức khởi động trận pháp không cách nào thoát khỏi.
"Anh thật hào hứng mong chờ được ăn món ăn mà vợ làm đó.
Ôi thật hạnh phúc..."
"Em nấu?..."
"Không phải sao?"
Trần Thanh Trúc khẽ ngượng ngùng sờ mũi một cái, cô thấy lần trước anh nấu ăn rất ngon muốn ăn lại lần nữa nên mới đề nghị nấu ăn tại nhà, ai ngờ anh lại nghĩ rằng cô nấu chứ.
Nhưng không sao, chẳng phải là có sách dạy nấu ăn sao, cô sẽ học, rồi nấu cho anh ăn...
(còn tiếp).