Khương Tiểu Lương chỉ cảm thấy cả người nóng rực, cô không còn quan tâm đến chuyện gì nữa mà cứ tiếp tục tấn công.
“Đừng vội, tôi cho em...”
Tần Tống bị Khương Tiểu Lương bò lên người nên cảm thấy hơi ngứa ngáy, do đó hắn lật người lại, đè lên cơ thể cô, ngậm chặt bờ môi mềm mại của cô, hơi dùng sức ở phần thân dưới rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Khương Tiểu Lương.
Chỉ trong nháy mắt, sự mơ màng của cô bỗng biến mất.
“A! Đau quá!”.
Khương Tiểu Lương chưa từng làm chuyện đó, chưa từng biết cảm giác bị dị vật đâm mạnh vào trong nên đau đến mức cong người lại, nước mắt cũng tuôn ra, hai tay bấu chặt bả vai người đàn ông, móng tay đâm vào da thịt hắn, để lại trên đó một vết bầm tím rõ ràng.
Nhưng Tần Tống không hề cảm thấy đau đớn, lúc này hắn đang ngơ ngác, gương mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Khương Tiểu Lương với ánh mắt không thể tin nổi.
“Cô...!Cô vẫn là...”
Hai từ “còn trinh” này hắn không nói ra nhưng nhìn biểu cảm đau đớn, tủi thân của Khương Tiểu Lương cũng đủ cho hắn hiểu hết mọi chuyện.
Tuy nhiên, trong lòng hắn bỗng có chút vui sướng, hắn không biết vì sao nhưng cũng không có tâm trạng để suy nghĩ.
Tân Tống lại đè lên Khương Tiểu Lương, hôn từng chút, từng chút lên những giọt nước mắt đang trào ra của cô, âm thanh phát ra ngày càng dịu dàng, “Ngoan, đừng sợ, thả lỏng ra, tin tôi đi, chỉ một lát thôi sẽ không còn thấy đau nữa.”
Giọng nói hơi khàn khàn của hắn như có sức hút chí mạng, vốn dĩ đang rất căng thẳng nhưng sau khi nghe lời hắn thốt ra, Khương Tiểu Lương dần dần thả lỏng.
Tay của Tần Tống không ngừng mơn trớn thân thể cô, hắn liên tục trêu chọc cô, giúp cô quên đi những đau đớn phía thân dưới, khiến cô đắm chìm trong sự ấm áp, mềm mại mà hắn tạo ra hắn.
Từ từ, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự thoải mái
vô cùng, Khương Tiểu Lương dường như đắm chìm trong cảm xúc này, dù sao cô cũng là lần đầu “nếm mùi”, giày vò được nửa tiếng liền không còn sức lực mà ngất.
Tần Tống vẫn chưa được thoả mãn, nhưng thấy người phụ nữ nằm trong lòng mình, vì mệt mà hai mắt nhắm chặt, toàn thân đầy mồ hôi như vừa tắm xong vậy, Tần Tổng bỗng có chút thương tiếc, đành “rút” ra rồi ôm cô vào phòng tắm.
Tắm rửa qua một chút, hắn lại ôm cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt lên giường, nhìn dáng vẻ cô chìm sâu vào giấc ngủ, khoé miệng khẽ cong lên dường như đang phát hiện ra sự dịu dàng hiếm có của mình, rồi cùng ôm cô đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Tiểu Lương bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc, đôi mắt cô lim dim, vẫn có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn chùm đèn lộng lẫy ở trên.
trần nhà.
“Đây......!Đây là đâu...”
Quay đầu nhìn xung quanh không thấy ai, cô vén chăn lên, bỗng thấy cả người như bị xe đâm vào vậy, đau đến nỗi nhíu chặt lông mày.
“Ưm......!Đau quá...”
Toàn thân đau mỏi khiến cô ngẩn người ra, trong nháy mắt, toàn bộ hình ảnh đêm hôm qua như một bộ phim hiện lên trong đầu cô.
Ánh đèn vàng ấm, hai người trần như ngộng quấn lấy nhau, hơi thở gấp gáp, ấm nóng, cùng với tiếng rên nhè nhẹ........
Từng màn từng màn hiện lên, khiến trái tim cô đập rất nhanh, gò má và tại đỏ ứng lên, cô không thể tin nổi, cảm giác vừa ngại ngùng lại vừa xấu hổ dội lên trong
lòng.
Thì ra, đêm qua, bọn họ thực sự đã làm chuyện đó rồi!
Nhưng, người đàn ông kia đâu? Anh ta đi rồi sao.....
Mặc dù cô biết đây chỉ là sự phóng túng mang tính chất “tiền trao cháo múc” mà thôi, nhưng cô vẫn có cảm giác mất mát lạ thường.
Anh ta đi rồi, một lời chào hỏi khách sáo cũng không có, hay là vốn dĩ anh ta không hề muốn chào tạm biệt cô?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô lập tức căng thẳng, lắc đầu liên tục, nhanh chóng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Cô điên rồi? Sao có thể có tình cảm với một tên trai bao được chứ? Bọn họ chỉ
tình một đêm, chỉ có thế thôi!
Khương Tiểu Lương hít một sâu một hơi, cô cố gắng không cho bản thân nghĩ đến những thử viển vông, cô giơ tay nhìn đồng hồ, thấy đã tám giờ rồi nên vội vàng rời khỏi giường, đi về phía nhà tắm.
Sau khi xuống khỏi giường, cô mới nhận ra phần thân dưới đau đớn vô cùng, chân không còn đứng vững, phải dựa vào giường một lúc lâu mới đỡ hơn.
Thế thì.....!đêm qua bọn họ đã làm điên cuồng đến mức nào chứ.....
Vừa nghĩ đến chuyện đó, gương mặt Khương Tiểu Lương lại đỏ ửng lên, cô vô thức mở cửa phòng tắm.
Một giây sau, cô bỗng hét to: “A...”.
7
Gương mặt cô lúc ấy hiện lê vẻ vô cùng kinh hãi, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn đang đứng dưới vòi sen, làn da trắng bóc phủ lên cơ bắp rắn chắc, cả người trần như nhộng từng giọt nước từ đầu anh trượt dài xuống theo
làn da.....
Hơn nữa, rõ rang gương mặt của người đàn ông này giống hệt trai bao đêm qua, vừa có khí chất, lại vừa rất đẹp trai!
Khương Tiểu Lương cảm thấy bản thân như sắp hoá đá, đầu óc trống rỗng, cô lên tiếng trong vô thức: “Anh......!Anh vẫn chưa đi sao?!”
Không ngờ cô lại đột nhiên xông vào nên Tần Tổng bỗng ngẩn cả người, nhưng anh cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Nghe thấy lời cô nói, anh mỉm cười nhìn cô qua lớp nước, hàm răng trắng bóc lộ ra, trông vừa rực rỡ lại vừa ấm áp, cách nói chuyện còn có vẻ rất hài hước.
“Mặc dù hôm qua chúng ta mới gặp nhau, nhưng cô có chắc là mình muốn nghe câu trả lời ở chỗ này không?
Khương Tiểu Lương giật mình, vài giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ lên như quả cà chua, sau đó cô nhanh chóng xoay người rồi đóng cửa rồi chạy ra khỏi nhà tắm.
Về đến giường, trái tim cô vẫn đập rất mạnh mẽ, cô không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
Cô cứ tưởng anh ta đi rồi, nhưng hoá ra vẫn chưa...!Vì sao anh ta còn chưa đi chứ?
1
Không biết vì lí do gì, mà một người chưa từng suy nghĩ linh tinh như Khương
Tiểu Lương lại có những lúc không khống chế được suy nghĩ của mình như thế...
Cuối cùng, cửa phòng tắm cũng mở, Tần Tổng mặc chiếc áo choàng tắm bước ra ngoài, anh đang định đi về phía Khương Tiểu Lương thì chuông cửa lại vang lên.
Là đồ ăn sáng Tần Tổng gọi lễ tân mang lên, nhân viên phục vụ sắp xếp cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Hắn thấy đồ ăn vẫn còn nóng nên quay người bước về phía giường, nhìn Khương Tiểu Lương đang cuộn mình trốn trong chăn như một con đà điểu, anh không kìm nổi sự buồn cười.
“Bữa sáng vẫn còn nóng, mau dậy ăn đi”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng tựa như nắng ấm khiến cho Khương Tiểu Lương cảm động.
Một lúc sau, cô kìm cảm giác ngại ngùng lại, kéo chân xuống xuống, để lộ ra đôi mắt đang nhìn về phía bàn ăn.
Mặc dù đói lắm rồi nhưng cô không dám nhìn Tần Tống, chỉ đành nuốt nước miếng rồi ôm chăn chạy vào nhà tắm.
Có lẽ do hành động vừa nãy của cô quá đáng yêu nên dù đã đóng cửa phòng tắm lại nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tần Tống ở bên ngoài, điều đó làm tại cô càng nóng hơn.
Đợi cô sửa soạn xong thì cũng đã hết 15 phút, Tần Tống vẫn nhẫn nại đợi ở bên ngoài, thấy cô ra ngoài, anh kéo ghế cho cô một cách rất tự nhiên: “Đồ ăn sắp nguội rồi, ngồi xuống đi”.
Hắn nhẹ giọng, cánh tay đưa lên cao trông như vương giả cao quý, Khương Tiểu Lương cảm thấy vô cùng thoải mái khi quấn quýt với anh suốt đêm qua.
Cô cắn nhẹ môi dưới, bản năng không cho phép cô từ chối người đàn ông này nên chỉ đành nghe theo, cứ thế bước lại gần.
Bữa sáng hai người yên lặng thưởng thức bữa sáng, vừa lau miệng xong, Khương Tiểu Lương bỗng thấy Tần Tống đứng dậy, bế cô về phía giường.
Khương Tiểu Lương sợ hãi, giọng nói trở nên hoảng hốt: “Anh...!Anh làm gì thể?”.
Lẽ nào, vừa mới cho cô ăn no xong lại muốn.....
Nhưng, tất cả chỉ là do cô nghĩ nhiều thôi, Tần Tống hơi nhếch mày, nhẹ giọng đáp: “Bôi thuốc”
"...Bôi thuốc? Bôi thuốc gì cơ?” Khương Tiểu Lương không hiểu gì cả, cô vội vàng giữ chặt áo choàng tắm.
Tần Tống không hề trả lời mà chỉ cầm lấy lọ thuốc mỡ ở đầu giường, giơ tay kéo áo choàng tắm của cô ra.
Đầu Khương Tiểu Lương như nổ đùng” một tiếng, cô chợt hiểu ra mọi chuyện, vội vàng giữ tay Tần Tống lại, vừa ngại ngùng vừa căng thẳng nói: “Để tôi, tôi tự bôi là được!”
Nhưng Tần Tống không chịu thua, bàn tay to lớn hơi dùng sức vén vạt áo dưới lên, anh hành động một cách vô cùng tự nhiên, gương mặt còn mang ý cười xấu xa.
“Ngại gì chứ, không phải đêm qua tôi đã cho bối cho cô hai lần rồi sao, cái gì cần nhìn cũng đã nhìn hết rồi, cứ thả lỏng đi, tôi nhẹ nhàng lắm”.