Vợ Yêu Ngọt Ngào

"Cô là ai?" Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lẽo, cứng rắn.

Triệu Tinh Tinh, năm nay tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt, đã sinh hai con mà vẫn tươi trẻ, đầy sức sống. Thêm vào đó, sự nghiệp của cô rất thành công, là một trong năm nữ minh tinh nổi danh nhất ngành giải trí, trong tay luôn có hai đến ba hợp đồng biểu diễn, không biết có bao nhiêu nhân viên làm việc kiếm cơm dựa vào cô, tên tuổi của cô đã thành hàng hiệu, cho nên hễ là người Đài Loan thì không thể không biết đến cô. Đây là người đàn ông đầu tiên không để cô vào mắt, cô đã kinh ngạc lắm rồi, vậy mà anh ta còn dám nói. . . . . .

"Anh không biết tôi là ai? Tôi là Triệu Tinh Tinh!" Bấy lâu nay, cô chưa từng phải tự khai báo tên mình, hơn nữa, cô còn cố ý dùng tên thật tiến vào giới văn nghệ.

Tôn Vô Nộ nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Triệu Tinh Tinh, tôi biết tên của cô rồi, vậy thì thế nào? cô mở miệng bảo tôi ‘ đứng lại ’ là có ý gì?"

Nếu không phải mấy năm nay Triệu Tinh Tinh từng trải hơn trước nhiều, có lẽ sẽ bị sắc mặt anh hù dọa đến mức không đứng nổi.

"Anh hoàn toàn không nhớ tôi?"

Tôn Vô Nộ quay đầu hỏi vợ yêu: "Bà xã, em quen người phụ nữ này sao? không phải chứ, cô ta lớn hơn em ít nhất 7, 8 tuổi, sao em lại có bạn học lớn tuổi thế này?"

Doãn Tịnh Thủy cố nín cười, hồn nhiên lắc đầu.

Triệu Tinh Tinh nổi tiếng là có ngôn từ sắc bén, không ngờ có người còn độc lưỡi hơn cô ta. Mắt cô ta trợn tròn nhìn anh chằm chằm. "Tôi mới ba mươi . . . hai tuổi thôi! Tôn Vô Nộ, Tôn đại thiếu gia, nhiều năm không gặp, anh vẫn không coi ai ra gì như trước đây.”

Sắc mặt Tôn Vô Nộ trầm xuống. "Tôi không biết cô... cô liền mắng tôi không coi ai ra gì, thì ra cô là nguyên thủ quốc gia, toàn thế giới phải biết cô à? Chính cô mới không coi ai ra gì, cô nghĩ cô là Thiên vương chắc?"

(*) Thiên vương: Siêu sao

Triệu Tinh Tinh bỗng cứng người, cô vốn muốn tỏ ra hãnh diện trước mặt anh để phát tiết những uất ức thời nữ sinh, cô không còn là chú chim sẻ nhỏ nữa, cô đã cố gắng biến chính mình thành Phượng Hoàng, anh không thấy sao?

Tịnh Thủy thấy chồng Triệu Tinh Tinh là Lý Mộng Thiên không yên lòng đi qua đây, bèn cười nhắc nhở: "Chồng cô tới kìa, cô còn muốn tiếp tục nhận thân thích với chúng tôi sao? cô đã là danh nhân rồi, còn lo lắng người biết cô chưa đủ nhiều? Cứ coi như ông xã tôi có mắt không tròng, cô cần gì phải để trong lòng !"

Triệu Tinh Tinh nhìn dung nhan cô xinh đẹp như điêu khắc, trẻ trung, quyến rũ, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ thuần khiết của phái nữ, đây là một thiên kim tiểu thư, thiếu phu nhân gia đình quyền quý, tựa như một viên Minh Châu tỏa sáng rực rỡ.

Người phụ nữ Tôn Vô Nộ coi trọng nên như vậy, một cô gái trời sinh mệnh Phượng Hoàng.

Triệu Tinh Tinh nhìn Tôn Vô Nộ dắt tay vợ rời đi, đột nhiên nhận ra bản thân mình năm đó tỏ tình với anh là chuyện thật buồn cười, khi đó anh chỉ lạnh lùng nói một câu "Tôi không có hứng thú với ‘ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng ’!" Từ đó, cô nỗ lực biến mình trở nên mạnh mẽ, phải công thành danh toại, để tất cả mọi người đều biết đến cô, mà con đường tắt nhanh nhất là tiến vào giới nghệ thuật.

Cuối cùng, chim sẻ nhỏ cũng biến thành Phượng Hoàng, nhưng đã hơn 30 tuổi rồi.

"Ông xã, trước đây Triệu Tinh Tinh quen biết anh à?"

"cô ta không thể là bạn học của anh, cũng không có quan hệ gì trong công việc. . . . . ." Tôn Vô Nộ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy người phụ nữ kia không giống loại người ra đường nhận loạn người quen. “cô ta nói anh không coi ai ra gì, người duy nhất có khả năng nói anh như thế chỉ có con gái cô giúp việc của nhà anh dạo trước. Mỗi khi đến lễ mừng năm mới, cô giúp việc sẽ dẫn con gái đến giúp tổng vệ sinh, bà nội sẽ tặng cô bé ấy một bao lì xì thật lớn. . . . . . Trong ấn tượng của anh, hình như có hai hay ba cô con gái của người giúp việc trộm nhét thư tình cho anh. . . . . . Chậc, phiền chết rồi, làm sao mà anh biết cô ta là ai đây?" Cuối cùng, anh căm tức rút ra kết luận.

Tịnh Thủy bật cười. cô hầu gái nhìn thấy đại thiếu gia nhà giàu, dáng dấp đoan chính, cao quý, một cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn nhanh chóng lên men, mơ ước Đại thiếu gia sẽ yêu cô ta điên cuồng! Nhưng chắc Triệu Tinh Tinh chưa bao giờ nghĩ tới, cô hầu gái len lén tỏ tình với đại thiếu gia không chỉ có một mình cô ta.

"Nhưng ông xã này, cô ấy là người nổi tiếng đấy!"

"Rất xin lỗi, anh không muốn làm tùy tùng của nữ minh tinh, đàn ông chỉ biết khoe mẽ, không có năng lực thực sự thì không xứng là đấng nam nhi. Người như vậy chỉ có thể làm nam hầu mà thôi."

"Ông xã, miệng anh thật xấu."

"Nếu em không hôn anh, anh sẽ càng tệ hơn . . . . . . Hôn toàn thân. . . . . " Tay anh chậm rãi trêu chọc cô, đôi môi bá đạo, cuồng dã hôn môi cô, đầu lưỡi dây dưa, thành thạo châm lửa, khiến thân thể hai người dần dần trở nên nóng bỏng, khát vọng quấn quít lấy nhau, lửa tình mãnh liệt nổ tung. . . . . .

cô nằm trên bả vai anh thở dốc, hơi thở khiến người ta trìu mến phun lên cổ anh, anh vội chặn ngang ôm lấy cô, cùng nhau ngã xuống giường lớn, phóng túng cả đêm.

Sau cuộc hành trình đến suối nước nóng, Tịnh Thủy bất ngờ phát hiện mình mang thai.

Tôn Vô Nộ thâm tình nhìn cô cười, chủ động đưa toàn bộ lịch khám thai hàng tháng vào lịch trình làm việc của mình, nếu có chuyến công tác anh không thể không đi, thì đành phiền mẹ vợ đi cùng cô, Đỗ Thiến Dung dĩ nhiên rất vui vẻ đồng ý.


Nhận được niềm vui bất ngờ, Tôn Vô Nộ hào phóng cho cô đi tham dự hôn lễ của Trác Lập Bình, tiện thể gặp lại các bạn cùng lớp hồi đại học.

Tịnh Thủy vui vẻ hẹn Trác Lập Bình đến trung tâm thương mại Thời Đại chọn quà kết hôn, đồng ý tặng cô một chiếc túi hàng hiệu, nhân tiện mua thêm mấy vật dụng cần thiết cho gia đình.

"Mặc dù mua sắm trên mạng phát triển rầm rộ, nhưng phụ nữ vẫn thích đi dạo phố hơn!" Trác Lập Bình nhìn những chiếc túi xách hàng hiệu trưng bày trong cửa hàng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nếu như có thể, thật muốn mang tất cả túi ở đây về nhà. "Nhất là hàng hiệu, nhìn khác hẳn đồ mua trên mạng. Tịnh Thủy, cậu hay tới trung tâm thương mại này à?"

"không thường xuyên lắm. Lúc mới về nước, mình có đặt một ít đồ dùng trong bếp, chăn màn gối đệm rồi bảo họ chuyển đến nhà, sau này họ không những chở đồ tới tận nhà, mà còn kèm theo cả hóa đơn thanh toán." Tịnh Thủy ngồi trên ghế sa lon uống nước khoáng, hai chiếc xách hàng hiệu mới tinh đang đặt trên bàn trà, một chiếc là túi xách da rắn, chiếc kia là túi dạ tiệc khảm đá quý.

"Sau này mình cũng phải làm thế mới được, không thể để nhà Triệu Lỗi kéo tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu chúng ta xuống." Trác Lập Bình quyết định, sau khi cưới, cô muốn dùng thân phận “con gái của Thẩm đổng” sống, cô yêu Triệu Lỗi, là phúc khí Triệu Lỗi tu được từ kiếp trước.

Tịnh Thủy có chút kinh ngạc."Đài Loan có xã hội thượng lưu à? Mình nhớ là không có mà!"

"không phải nhà chúng ta có tiền sao?"

"Chuyện này chỉ cho thấy chúng ta tiêu tiền nhiều hơn mà thôi." Tịnh Thủy đã đọc qua lịch sử Âu Mĩ, nhàn nhã tựa vào lưng sofa, chậm rãi nói: "nói đến xã hội thượng lưu là để phân biệt Hoàng thất, Quý tộc khác với bách tính bình dân. Ở Đài Loan chưa từng có Hoàng thất, Quốc vương hay Công Hầu, Bá tước tự xưng là quý tộc, cho nên không có cái gọi là xã hội thượng lưu, tất cả mọi người đều là dân chúng bình thường mà thôi."

Trác Lập Bình ngây người như phỗng, kinh ngạc một giây, rồi lập tức lắc đầu bỏ qua, nghe không xuôi tai chút nào !

"Nhưng tạp chí danh viện (*) cũng gọi thiếu phu nhân, thiên kim tiểu thư của xã hội thượng lưu đấy thôi. Có lần mình đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, những ký giả kia vừa biết ba và anh mình là ai, liền tranh nhau mời mình chụp hình, nếu không phải hôm đó mình ăn mặc không đủ hấp dẫn, lại sợ ba mình sẽ tức giận, mình đã sớm được lên tạp chí danh viện rồi."

(*) Danh viện: xuất phát từ “danh gia vọng tộc”, nghĩa là “danh sĩ”chỉ những cô gái xuất thân danh môn, có tài sắc, thường giao du với các tiểu thư xã hội thượng lưu, ngoài ra còn có cống hiến cho xã hội như làm từ thiện.

Tịnh Thủy bất đắc dĩ cười, mặc dù cách nghĩ không giống nhau, nhưng nói thật thì khó nghe. Nếu Trác Lập Bình chịu nghe cô khuyên, Tịnh Thủy nhất định sẽ khuyên cô ấy thay váy ngắn đang mặc trước, tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu là váy dài quá đầu gối. Kể cả vương phi Hoàng thất hoặc Đệ Nhất Phu Nhân, váy ngắn nhất là ngang đầu gối.

Trác Lập Bình cười tít mắt thưởng thức ví da hành hiệu bày trên quầy, lại nhìn sang hai chiếc đặt trên bàn, tưởng rằng Tịnh Thủy thích. thật kỳ quái, một vật chỉ cần có người đặt trước, chính mình cũng sẽ muốn mua.

"Cậu thích cái nào?"

"Cậu chọn trước đi!" Tịnh Thủy quyết định thay.

Trác Lập Bình ngược lại khoái chí, nhìn cái này cũng đẹp, cái kia cũng muốn mua, đưa mắt nhìn lên tủ kính, không biết nên chọn cái nào, lại sợ bị người ta nói là tham lam, thật là khó quyết định. Đúng lúc này, một giọng nữ mạnh mẽ, thánh thót vang lên——

"cô Trần, gói lại giúp tôi hai chiếc túi này, tôi muốn cả hai."

Tịnh Thủy nâng mắt, là Triệu Tinh Tinh, cô nhân viên đang tiếp cô có chút khó khăn nhìn một nhân viên khác, bởi vì đồ đang đặt ở trước mặt Tịnh Thủy, nên không thể trắng trợn cướp đi được.

Triệu Tinh Tinh không kiên nhẫn nói: "Tôi không có thời gian, phiền cô nhanh lên một chút."

Trác Lập Bình không phục ngẩng cao đầu."Chúng tôi vẫn đang suy nghĩ. . . . . ."

Triệu Tinh Tinh nhanh miệng đáp: "Chẳng phải các cô đã xem rất lâu rồi mà vẫn chưa chọn được … Vậy thì đừng làm ảnh hưởng đến doanh thu bán hàng của cô Trần đây." cô ta không trông thấy cô Trần đứng phía sau, mặt mày khổ sở xua tay.

Tịnh Thủy không biết nên khóc hay nên cười."Được rồi, Lập Bình, Triệu tiểu thư là người nổi tiếng, hai chiếc túi này để lại cho cô ấy đi." Giơ tay bảo nhân viên gói lại, Triệu Tinh Tinh lập tức rút thẻ tín dụng ra.

Giọng Trác Lập Bình đầy vị chua: "Đúng là người nổi tiếng nha?"

"Rất tài ba! Ít nhất chúng ta không phải là người nổi tiếng." Giọng Doãn Tịnh Thủy trầm xuống: "Nhưng Lập Bình, sau khi kết hôn đừng nên xem thường mẹ chồng không giàu có bằng cậu! Đừng có giống ai kia, đã gả cho con trai người ta vất vả khổ cực nuôi lớn, hai người ân ái , lại để mặc mẹ chồng đi làm công nhân vệ sinh kiếm kế sinh nhai, thà bỏ tiền ra mua túi xách hàng hiệu còn hơn cho cha mẹ chồng sinh hoạt phí. Nếu như cậu trở thành người như vậy, cậu không còn là bạn của mình nữa!"

Mặc dù Trác Lập Bình không biết cô đang ám chỉ Triệu Tinh Tinh, nhưng thấy sắc mặt Triệu Tinh Tinh càng lúc càng khó coi, nhanh trí tiếp lời nói: "Mình sẽ không độc ác như vậy! Sau khi kết hôn, mình muốn sinh con, tương lai còn phải trông cậy con dâu đối tốt với mình. Mấy vạn sinh hoạt phí cũng không cấp nổi, thì sợ gì người ngoài gièm pha?"

Doãn Tịnh Thủy tự biết chừng mực, cười đứng dậy, ưu nhã đi qua trước mặt Triệu Tinh Tinh, đến tủ kính, lấy một chiếc túi mang nhãn hiệu nổi tiếng xuống. "Lập Bình, chiếc này thế nào? Bao da nhãn hiệu này chưa bao giờ hết thịnh hành."

Trác Lập Bình vui mừng nhướng mày, lại giả vờ từ chối. "Nhưng mà chiếc này hơi đắt, giá hai chiếc vừa rồi cộng lại cũng không bằng chiếc này."


"Bởi vì giá trị của nó đáng được như vậy, dùng hai năm cũng không chán."

Tịnh Thủy ra hiệu cho nhân viên bán hàng đóng gói lại. “Cả đời mới có một lần kết hôn, cứ coi như đây là quà mừng của mình đi!”.

“Oa, Tịnh Thủy, cám ơn cậu!” Trác Lập Bình vô cùng vui vẻ.

“không có gì….có khi anh trai và chị dâu cậu còn tặng cậu quà có giá trị hơn ý chứ.”

Trác Lập Bình quyết định lấy chiếc túi này làm mốc, đòi Cốc Dạ Lam quà tặng đáng giá hơn.

Triệu Tinh Tinh cầm đồ, nhận lại thẻ tín dụng, vẻ mặt không hứng thú bước ra ngoài, lại thấy ngoài cửa hiệu có ba người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bước nhanh tới, tưởng là họ đến tới chào cô, nên thuận thế dừng bước, cao ngạo ngẩng mặt lên. NHưng ba người này lại làm như không trông thấy cô ta, đi thẳng tới trước mặt Tịnh Thủy, người đàn ông trung niên đi đầu khom người chào.

“Phu nhân, chúng tôi không biết phu nhan đến, nếu có gì phục vụ chưa tốt, mong phu nhân lượng thứ.”

Tịnh Thủy cười nói, “Quản lý Phương, hôm nay tôi chỉ tới đi dạo một chút mà thôi, công việc của mọi người bận rộn như vậy, không cần đặc biệt tiếp đón tôi đâu, như vậy tôi sẽ cảm thấy áp lực.”

Quản lý Phương vội nói: “Dạ, phu nhân cần gì, xin cứ thông báo quản lý ở tầng dưới.”

“Cám ơn anh.”

Biết cô không thích bị quấy rầy, quản lý Phương và hai vị chủ quản khác liền rời khỏi, chủ yếu là muốn cho hai vị chủ quản cấp dưới gặp mặt Tổng tài phu nhân, để lưu ý phục vụ, tránh để tổng tài tức giận.

Tịnh Thủy làm như không có chuyện gì, lấy thẻ tín dụng tính tiền, cười nhìn Triệu Tinh Tinh thở phì phờ rời khỏi. Aizz …cô không phải người nổi tiếng, càng không muốn bị các phương tiện truyền thông đuổi theo. cô chỉ muốn cùng ông xã sống vui vẻ qua ngày là tốt rồi, đương nhiên, còn có ba cục cưng bên cạnh nữa.

Trả hóa đơn xong, họ đến quán cà phê ngồi một chút, Tịnh Thủy gọi một ly nước cam.

Vừa ngồi xuống, Trác Lập Bình bèn thám thính: “Tịnh Thủy, người đàn ông vừa rồi là ai thế?”

“Quản lý của nơi này.”

“Oa, chồng cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, ngay cả Quản lý cũng muốn nịnh bợ cậu?”

“Chồng mình vừa hay là ông chủ chỗ này.”

“Chồng cậu là ông chủ của ‘Thời Đại’! Trời ạ, cậu thật may mắn, đi du lịch nước ngoài cũng có thể gặp được ông chủ lớn, hại mình cũng muốn đi dụ lịch nước ngoài đây.”

“Có gì tốt, hại mình ngại đến trung tâm thương mại, chỉ có thể bay sang Cao Hùng hoặc Hồng Kông.” Tịnh Thủy lườm cô một cái, “Còn nữa, đừng quên cậu sắp làm cô dâu, còn muốn gặp gỡ ai nữa?”

Trác Lập Bình le lưỡi, “Mặc dù Triệu Lỗi xuất thân bình thường, nhưng anh ấy thật lòng với mình. Hai nắm trước mình nhờ cha bồi dưỡng anh ấy, để anh ấy đến công ty nhà mình làm, tương lai mới nuôi nổi mình chứ! Sau này mình sẽ nghỉ việc ở công ty quảng cáo cùng Triệu Lỗi đi làm, phu xướng phụ tùy, tiện thể theo dõi xem anh ấy có nhìn trộm em gái nào không.”

“Cậu làm thế không thấy mệt mỏi sao?”

“Có thể kiếm tiền mà, sao lại mệt mỏi?” Trác Lập Bình nhỏ giọng nói: “Mình biết, mình vốn ngốc, chỉ biết tham lam hưởng lạc, có người yêu, có tiền là tốt rồi. NHưng Cốc Dạ Lam đã nhắc nhở mình, cô ấy nói mình không phải họ Thẩm, không phải là dì nhỏ của cô ấy, mình mới giật mình tỉnh ra. May mắn là mình đã gia nhập một công ty Maketing, tương lai sẽ có ít nhiều ưu đãi, chắc không đến nỗi hai bàn tay trắng.”

“Nếu Triệu Lỗi thật sự có tài, bác Thẩm nhất định sẽ bồi dưỡng anh ta.” Tịnh Thủy an ủi cô.

“Đương nhiên rồi, con rể của mình không bồi dưỡng, thì bồi dưỡng ai?” Trác Lập Bình giảo hoạt chớp mắt. “Còn nữa, cậu nghĩ vì sao Cốc Dạ Lam yêu thích công việc như vậy? Có thể nhãn nhã làm thiếu phu nhân, sao lại không làm? Thẳng thắn mà nói, chính là không yên tâm về anh mình mà thôi!”.

“Sao lại thế? Thẩm Uyên không phải loại người chân trong chân ngoài.”


“Cậu quên rồi sao? Anh ấy từng phản bội cầu mà.”

“Chuyện đã xảy ra lâu rồi, nhớ lại làm gì? Hơn nữa, anh cậu là một người thông minh, một lần thất bại một lần học khôn, sau khi kết hôn rất xem trọng gia đình, mình thấy Cốc Dạ Lam rất thỏa mãn đấy chứ!”

“Cậu thấy vợ chồng bọn họ cùng xuất hiện lúc nào?”

“Tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại mình.” Tịnh Thủy cười nhạt.

“Diễn trò, nhất định là diễn trò thôi.”

Tịnh Thủy dở khóc dở cười liếc nhìn cô.

“Lập Bình, cậu không nên có thành kiến với Dạ Lam sâu như thế, hai người là chị dâu em chồng cả đời mà.”

“Là cô ấy vô tình trước, đừng trách mình vô nghĩa.” Có lẽ là do được tặng túi xách hàng hiệu, Trác Lập Bình biết gì nói nấy, không giấu diếm, “Huống chi……..không phải là mình vui mừng khi người gặp họa đâu, mình tình cờ nhìn thấy anh mình ngoại tình.”

“Mình không tin.” Tịnh Thủy lắc đầu.

“thật mà.” Trác Lập Bình nghiêng người về phía trước nói, nhỏ giọng nói: “Tháng trước, mình ở lại công ty làm thêm giờ, muốn hẹ anh mình đi ăn đếm, kết quả nhìn thấy anh mình và nhan viên mới Agnes hôn nhan ở khu cầu thang bộ.”

“Agnes?” Tịnh Thủy không hiểu hỏi lại.

"Tên tiếng Trung của cô ta là Chu Huyền Mỹ! nói là từng du học ở Mĩ, là phiên dịch viên Tiếng Anh làm việc cho Cốc Dạ Lam, kết quả lại đi quyến rũ anh hai, nếu Cốc Dạ Lam mà biết, không tức giận đến chết mới là lạ!"

"Đáng lẽ cậu nên ngăn cản mới đúng, nếu để ba cậu biết, ông ấy sẽ rất thất vọng về Thẩm Uyên." Trong lòng Tịnh Thủy căng thẳng, Chu Huyền Mỹ quả nhiên là Agnes, là sinh viên đại học có dáng vẻ háo sắc nhìn Tôn Vô Nộ trong lễ Giáng Sinh vào năm thứ ba cô ở Mĩ, tài liệu do trợ lý Thân đưa tới đã chứng minh là cùng một người, nhưng dung mạo hơi khác, có lẽ cô ta từng làm phẫu thuật chỉnh hình.

Đúng là người phụ nữ đáng sợ, tưởng rằng có dung mạo giống cô, thì sẽ được Tôn Vô Nộ coi trọng? Kết quả, Tôn Vô Nộ hoàn toàn không nhìn ra Chu Huyền Mỹ có chỗ nào giống Doãn Tịnh Thủy, vậy mà Thẩm Uyên lại nhìn ra?

"Ba mình cũng ăn vụng rồi sinh ra mình, thì làm gì thèm quan tâm anh mình có tiểu tam hay không chứ?" Trác Lập Bình cười nhạt, chế nhạo nói: "Mình lén chất vấn Thẩm Uyên, ai ngờ hắn nhờ mình không được nói cho người khác biết, hắn nói hắn chỉ thấy Agnes đáng thương mà thôi. cô ta khóc lóc kể lể Cốc Dạ Lam cố ý gây khó khăn cho cô ta, trách mắng cô ta, rồi uất ức trốn ở khu vực cầu thang bộ khóc. hắn nhìn thấy, nên an ủi cô ta một chút mà thôi. Cậu tin loại chuyện hoang đường này sao? Nữ nhân viên cần an ủi hết lần này đến lần khác, rõ ràng là hôn lên nước mắt của cô ta mà?"

Tịnh Thủy khẽ nhăn mày. Đây là sự lựa chọn của Thẩm Uyên ?

"Càng kỳ quái hơn, hắn nói hắn cảm thấy Agnes hơi giống Tịnh Thủy, nên mới mềm lòng, muốn an ủi cô ta."

"Đủ rồi! Sao lại kéo cả mình vào? Ngộ nhỡ Dạ Lam biết, hận chết mình thì làm sao bây giờ?"

"Cậu không cần dựa vào Cốc Dạ Lam sống qua ngày thì sợ gì chứ?"

"Chẳng lẽ họ hàng không gặp mặt nhau cả đời?" Tịnh Thủy nở nụ cười hàm ý lại không thiếu phần sắc sảo. "Lập Bình, khuyên anh cậu chớ làm chuyện điên rồ, đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu như ‘ Tiểu Tam ’ lần này lại dính hắn không thả, đòi sống đòi chết, hắn còn có thể kết hôn một lần nữa sao? Đừng quên hắn đã kết hôn rồi."

"Oa, Tịnh Thủy, hóa ra cậu mới thật sự là nhân vật phản diện nha! Mắng người không có một chữ thô tục, còn dáng vẻ nhu nhược nữa chứ." Trác Lập Bình cảm thán như thật còn giả vờ thở dài.

"Mình chỉ trở nên kiên cường hơn thôi, chờ cậu làm mẹ, cậu sẽ biết."

"Dù sao, mình đứng về phía anh hai, cậu không được mật báo cho Cốc Dạ Lam đâu đấy!" Trác Lập Bình quyết định lấy lòng Thẩm Uyên.

Tất nhiên sẽ không! Tịnh Thủy cười khẽ.

"Mình không tin quan hệ giữa anh cậu và Agnes sẽ tiến triển. Chẳng lẽ công ty nhiều người như vậy đều là người mù? Dạ Lam nhất định cũng có tâm phúc của cô ấy, để âm thầm theo dõi những người phụ nữ khác bên cạnh anh trai cậu."

"Cũng đúng, sau này mình cũng muốn tự bồi dưỡng tâm phúc, giúp mình theo dõi chồng."

Tịnh Thủy cười, tự cho mình là đúng, đây mới là điều đáng buồn nhất của người phụ nữ.

Trước lễ mừng năm mới, là mùa kết hôn.

Tôn Vô Nộ bước vào khách sạn, chọn một chiếc ghế salon thoải mái nhất, có tầm nhìn tốt nhất trong đại sảnh, ngồi xuống. Anh vừa nhận được điện thoại, tiệc mừng sắp kết thúc, nên đặc biệt tới đón bà xã về nhà.

Tuy bụng Tịnh Thủy chưa có thay đổi gì lớn, nhưng phụ nữ có thai cần được đặc biệt quan tâm, để tâm tình cô luôn vui vẻ, như vậy mới có thể sinh hạ một bé con khỏe mạnh, đáng yêu.

Cốc Dạ Lam đi ra trước, sắp xếp xe đưa các phù dâu về, những khách mời khác tự lái xe tới, chỉ có phù dâu đi cùng xe hoa với cô dâu tới khách sạn, do vậy phải tìm xe khác đưa họ về.


"Tôn Vô Nộ". Vừa ra khỏi hội trường, cô nhìn thấy anh, nên bước nhanh đến. "không, Tôn tổng giám đốc, lúc trước tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cư nhiên bàn bạc giao dịch đáng cười kia với anh.”

thật chướng mắt, ngăn cản tầm mắt anh.

Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lùng: "Tôi không nhớ tôi và cô từng có bất kì giao dịch gì?"

"Anh đúng là quý nhân hay quên!"

"Giao dịch, mua bán, là theo nhu cầu. trên người cô không có thứ tôi muốn, vì sao tôi phải nói chuyện giao dịch với cô?"

"Anh đã quên chuyện bà nội anh được ai đưa đi bệnh viện cấp cứu?"

"cô chắc chắn cô là ân nhân cứu mạng của bà nội tôi?" Tôn Vô Nộ vừa khinh thường, vừa tức giận, lạnh giọng nói: "Cốc Dạ Lam, nếu như tôi dễ bị lừa như vậy, công ty đã sớm đóng cửa rồi. Bà ngoại cô từng đưa Tịnh Thủy đến bệnh viện thăm bệnh, bà nội tôi nhận ra Tịnh Thủy mới là ân nhân cứu mạng của bà. Còn với ân nhân cứu mạng giả mạo như cô, tôi cần phải thực hiện nội dung giao dịch sao?"

"Cái gì?" Hai mắt Cốc Dạ Lam trợn trừng, lửa giận bốc lên.

"Cho nên tôi không làm bất cứ cái gì, chờ cô cướp Thẩm Uyên đi. Sau khi mọi chuyện đã định, tôi mới bắt đầu tìm hiểu hành trình du lịch của Tịnh Thủy ở nước ngoài, để cô ấy chữa bệnh một tháng, thu xếp xong chuyện của công ty rồi mới bắt đầu triển khai hành trình theo đuổi vợ, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng lấy được cô ấy."

"Nếu anh không muốn thực hiện giao dịch, cần gì phải làm như thế?" cô ta trừng mắt, âm trầm nhìn anh.

"Bởi vì tôi yêu cô ấy! Tôi đối với Tịnh Thủy là nhất kiến chung tình." Bỗng, đôi mắt Tôn Vô Nộ lóe sáng, nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón vợ yêu đang đi tới.

"Ông xã, em rất vui vì anh đã tới đón em." Tịnh Thủy vui vẻ dựa vào trước ngực anh.

Tôn Vô Nộ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô không chớp mắt, nhẹ nhàng ôm hông cô. "Giữ vững tâm tình vui vẻ của phụ nữ có thai là trọng trách của ông xã."

Tịnh Thủy nũng nịu liếc xéo anh, vẻ mặt quyến rũ động lòng người. "Vậy —— lần sau anh đi Mĩ công tác, em và các con cũng muốn đi theo, hai đứa nói lâu rồi chưa được gặp ông bà nội."

"Là em nói đấy nhé!" Tôn Vô Nộ hơi ranh mãnh cười. "Cũng tốt, thừa dịp bụng em còn chưa lớn, cả gia đình chúng ta cùng đi nước ngoài chơi một chuyến."

Tịnh Thủy tâm tình tốt quay sang khuyên chị họ: "Dạ Lam, con trai cậu cũng lớn rồi, sinh thêm một đứa nữa đi!"

"Công việc của mình đang bề bộn! Sinh con ư? Cậu cứ liều mình sinh đi, sinh thêm mấy đứa nữa xem có thể trói chồng cậu lâu thêm một chút hay không." Giọng Cốc Dạ Lam lạnh lẽo, đôi mày thanh tú nhướng lên."Năm đời nay của Thẩm gia luôn là con một, không cần sinh thêm, con mình Thẩm Thạch Phật sẽ là người thừa kế duy nhất."

Tôn Vô Nộ cười lạnh. "‘ người định không bằng trời định ’, Cốc Dạ Lam, cô mới là người thích hợp nhất lĩnh hội mấy chữ này. Cái gì mà năm đời đều là con một? cô không sinh, cẩn thận chồng cô đi tìm người phụ nữ khác sinh." Dám nói mát hôn nhân của anh và Tịnh Thủy, anh càng muốn hạnh phúc cho mọi người xem!

"Anh. . . . . ." Cốc Dạ Lam giận đến mức dựng cả lông mày.

Bên kia, Thẩm Uyên đã dẫn đoàn phù dâu đi ra. "Dạ Lam, xe đâu?" Tân khách đang về dần, đến lúc đó sẽ bị kẹt xe. "cô còn chưa sắp xếp xong, rốt cuộc cô. . . . . ."

"Em đi ngay đây." Cốc Dạ Lam nhanh chóng đi khỏi.

Tôn Vô Nộ ôm Doãn Tịnh Thủy nghênh ngang rời đi, ngồi lên xe hơi nhà mình, lúc đi qua Cốc Dạ Lam, Tịnh Thủy còn hạ kính xe xuống vẫy tay chào, trong lòng thầm nói: gặp lại sau, chị họ, sau này chúng ta sẽ không thường chạm mặt nữa, bởi vì không cần thiết! Tôi đã đòi lại công bằng rồi.

Mang theo dung nhan thanh tú, rạng rỡ, Tịnh Thủy quay đầu nhìn ông xã, đôi mắt tràn đầy thâm tình và ôn nhu."Ông xã, cám ơn anh."

"Cám ơn cái gì?" Giọng anh khàn khàn.

"Cám ơn anh đã không ngại ngàn dặm xa xôi theo đuổi em, cám ơn anh đã không cho em trốn tránh, cám ơn anh đã chấp nhận một Doãn Tịnh Thủy không hoàn mỹ, mang đến cho em hạnh phúc ngập tràn và những bảo bối đáng yêu. . . . . ."

Tôn Vô Nộ bất ngờ chặn lại đôi môi mềm mại, ngọt ngào như đang muốn nhấn chìm anh của cô, in vô vàn ôn nhu, triền miên lên dấu môi son, như thể anh muốn dành cả đời hôn cô, phảng phất lời thề kiên định và thành khẩn.

Tịnh Thủy lưu luyến chìm đắm trong bể tình, bên tai dường như nghe thấy giọng nói của trái tim.

Đây là tình yêu của cô, chiếu sáng sinh mệnh cô.

cô biết, mình đã bắt được hạnh phúc.

Bởi vì, anh yêu cô...

_Happy Ending_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận