Quao, con mẹ nó lạnh! - Alex rùng mình hét toáng.
Alex đang chăm chỉ nghiêm túc viết báo cáo cho vụ kiểm tra các tụ điểm vui chơi giải trí của mấy phường nằm ở phía nam thành phố thì đột nhiên một lon nước ướp lạnh chẳng biết từ đâu kề ngay cổ khiến cô giật mình chửi thề.
Ngó qua thì là Lucas và Henry đi phía sau, hai tay xách đầy đồ uống và đồ ăn, đang cười nhăn nhở với cô.
Alex thở hắt ra một hơi, lườm mắt cảnh cáo rồi đưa tay muốn cầm lấy lon nước.
Nhưng Lucas lập tức rụt tay lại khiến Alex cau mày ngạc nhiên khó hiểu.
Hắn cười cười nói:
- Ai nói là mua cho cô hả? Cái này là của kẻ độc thân đáng thương như chúng tôi.
Người có cuộc hẹn thì lo mà đi đi.
Alex cau mày:
- Ghét nhau thì nói thẳng một tiếng chúng ta giải quyết trên sàn võ chứ ai lại xúi dại cho nhau ngồi tù vậy?
Lucas bật cười, không rơi vào thách thức của cô:
- Cô không muốn ngồi tù thì cũng phải đi từ chối người ta cho tử tế chứ.
Cô định để người ta mọc nấm ở ngoài cổng cảnh sát đến bao giờ.
Bây giờ dù là tháng hai thì buổi tối trời vẫn lạnh đó.
Andrea cũng nghiêm túc góp lời:
- Đúng đó Alex, tôi nói cô không được đi hẹn hò chứ đâu có bảo cô tránh mặt người ta.
Đàn ông thì phải hành động cho ra dáng đàn ông đi.
Ai lại né né tránh tránh ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn thế.
Cả phòng đồng loạt phá ra cười há há há.
Alex nhe răng trừng mắt tức giận nhưng cô chỉ có hai cái tay không biết nên đánh ai, cuối cùng tức đến cạn lời đứng phắt dậy cầm lấy bông hồng trên bàn, hùng hổ đi ra ngoài.
Bên ngoài quả thật đã tối từ lúc nào.
Mặc dù đã vào tháng hai nhưng những cơn gió thổi qua vẫn mang cái lạnh còn sót lại của mùa đông nên ai cũng nhanh chóng kiếm một chỗ lánh gió, chẳng ai muốn hứng cái lạnh này cả.
Nhưng còn duy nhất một thanh niên vẫn còn đang đứng ở lối vào sở cảnh sát, bộ dạng vừa bồn chồn vừa hồi hộp.
Alex đứng ở sảnh nhìn ra ngoài, trong lòng bất chợt thở dài một hơi rồi đi đến bên cạnh thanh niên kia.
Anh chàng vừa thấy Alex xuất hiện là hai mắt sáng rực như hai ngọn đèn, cả người toát ra vẻ phấn khích cũng vội vàng tiến lại gần cô.
- chị Alex, em cứ tưởng chị không xuất hiện chứ.
Alex nhìn cái dáng vẻ tươi cười như cún con mừng rỡ này thật sự có hơi không nỡ mở miệng thẳng thừng làm người ta tổn thương nhưng tính của cô vốn rạch ròi.
Không thích thì sẽ không dây dưa, không lãng phí thời gian của mình cũng không lãng phí thời gian của người khác.
Cho nên cô đưa lại bông hồng cho thanh niên Daniel trước ánh mắt sửng sốt ngỡ ngàng của cậu ta, rành mạch nói:
- Xin lỗi, tôi không thể hẹn hò với cậu được.
Tôi đã kết hôn rồi.
Daniel lập tức trợn mắt kinh ngạc không tin:
- Không thể nào.
Chị đâu có đeo nhẫn.
- Tôi không thích đeo.
- Alex đáp gọn.
Trên thực tế là chẳng có cái nhẫn nào cả.
Alex và Elio vốn dĩ không định kết hôn với nhau lâu dài nên không hề để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như nhẫn.
Dù cho sau này Elio có tình cảm với cô nhưng xảy ra quá nhiều chuyện nên cả hai cũng quên béng đi.
Nhưng trên đời này có mấy ai kết hôn mà không thích đeo nhẫn, trừ phi tình cảm hai bên không tốt.
Nên Daniel không khỏi ngờ vực:
- Chị, có phải chị muốn từ chối em nên nói như vậy không? Làm gì có ai kết hôn mà lại nói không thích đeo nhẫn.
Alex cảm thấy nhức đầu.
Cô đâu có mang theo sổ kết hôn bên người, cô đâu có nhu cầu khoe khoang mình đã kết hôn mọi lúc mọi nơi với mọi người.Sao thiếu có một cái nhẫn mà không ai tin cô đã kết hôn hết vậy.
Lúc trước Anna cũng thế.
Mà nói đi thì phải nói lại, cô không nghĩ đến nhẫn cưới thì thôi đi, nhưng sao cái tên cố chấp không chịu ly hôn kia cũng không nghĩ đến nhẫn cưới luôn vậy? Làm cô bây giờ phải đứng đây mất thời gian chứng minh mình đã kết hôn rồi.
- Nếu cậu không tin thì ngày mai tôi đem chứng nhận kết hôn tới cho cậu được chưa? giờ thì giải tán, về nhà đi.
Alex nói xong là phẩy tay ra hiệu đuổi thanh niên kia đi về, còn mình thì quay lại văn phòng, định bụng tiếp tục tăng ca.
Nhưng Daniel mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ dễ gì cam chịu bị bỏ mặt nhanh như vậy nên đã níu tay cô kéo lại, vội vàng gấp gáp nói:
- Khoan đã, Alex…
Alex bị Daniel kéo lại gần cậu.
Bản năng bảo vệ lãnh thổ của Alex rất mạnh, trong trường hợp không cần nhẫn nhịn nhất là khi đối phương là đàn ông, cô có thể ngay lập tức lộ ra hành vi bài xích người khác khi họ tiến tới quá gần mình.
Nên Alex quắc mắt định bụng cảnh cáo thì có một chiếc xe chạy rất nhanh tới và đỗ một cách ngang tàng trước cổng trụ sở cảnh sát.
Cánh cửa xe nhanh chóng bật mở.
Một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu bạch kim luyến rũ thời thượng pha chút phản nghịch và ngạo mạn, lườm hai người bằng ánh mắt không thiện lành chút nào.
Alex mở to hai mắt kinh ngạc, nhất thời ngẩn ra.
Thanh niên Daniel nhướng mày khó hiểu không biết một tên nhà giàu trông có vẻ hợm hĩnh đang làm gì trước của cảnh sát còn nhìn hai người bọn họ như vậy.
Hắn vác theo một bó hồng to tướng nhìn là biết vô cùng đắt tiền nhưng cách hắn quật bó hồng vào chỗ Alex và Daniel nắm tay thì sỗ sàng như thể bó hoa kia là hung khí đánh người khiến Daniel giật mình, buông tay Alex ra ngay lập tức.
Người đàn ông thuận tiện vứt luôn bó hoa bự chảng vào lòng cho Alex ôm khiến cô loạng choạng xém ngã.
Sự xuất hiện đột ngột và cư xử bất lịch sự của người đàn ông giàu có không khỏi làm Daniel tức giận bất bình gằn giọng:
- Anh là ai vậy hả? Cư xử kiểu gì đấy?
Người đàn ông hất cằm lên trời.
Dáng vẻ thách thức lẫn khinh thường:
- Kiểu cư xử xứng đáng với kẻ dám dòm ngó đến vợ của người khác.
Cảnh sát thì cư xử cho ra dáng cảnh sát đi, đừng có hành xử như đám cặn bã.
Daniel vốn đã khó chịu với người đàn ông từ trước nên khi nghe hắn xúc phạm mình liền nóng máu, trừng mắt, đưa tay chộp cổ áo hắn, kéo lên
- Tên kia!
Bộp.
Một bàn tay nhỏ hơn nhưng mang một sức mạnh đáng gờm lập tức nắm lấy nắm tay của Daniel.
Nhìn lại thì đó là tay của Alex.
Cô dùng một tay ôm bó hoa, một tay nắm chặt lấy bàn tay của Daniel, ánh mắt sắc lạnh mang đầy tính cảnh cáo nguy hiểm, nghiêm nghị nói:
- Cậu có ba giây để buông ra.
Alex không nói sau ba giây sẽ xảy ra chuyện gì nhưng từ thần thái của cô có thể cho thanh niên Daniel kia biết nó sẽ không dễ chịu chút nào đâu.
Daniel bất đắc dĩ buộc phải bỏ tay ra trong cái vẻ hậm hực tức giận.
Cậu ta đã từng chứng kiến cú đá xoay người đầy uy lực của Alex nên không dám cả gan khiêu chiến giới hạn của cô.
Còn người đàn ông thì nhướng mày, nhếch khóe môi, hơi nghiêng đầu nhìn Daniel.
Dáng vẻ hãnh diện nhưng cũng khiêu khích và xấc láo khiến Daniel không nhịn được chất vấn Alex:
- Rút cuộc hắn ta là ai?
Elio nhướng một bên mày, kiêu ngạo đáp ngay:
- Xin tự giới thiệu.
Tao là chồng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền của cô ấy, Flaco Elio.
Alex thở hắt ra một hơi với biểu cảm “biết ngay mà” đầy bất lực.
Thanh niên kia trợn mắt sửng sốt:
- Chị có chồng thật?
Alex gật đầu, có phần thiếu kiên nhẫn nói:
- Tôi đã nói trước với cậu còn gì.
Đây đúng là chồng tôi.
Hiện đang sinh sống tại Ý.
Daniel không khỏi bàng hoàng ngó Elio đang dương dương tự đắc, cuối cùng cũng đành thất thểu bỏ đi.
Elio nhìn theo bóng lưng ủ rũ ấy, không khỏi cười hài lòng quay lại muốn tán thưởng Alex.
Nhưng Elio còn chưa kịp nói gì đã thấy Alex đặt bó hoa sang một bên, một tay túm cổ áo hắn, một tay nắm lấy cánh tay hắn, vừa kéo vừa tiến lên một bước.
Khoảnh khắc tiếp theo mà Elio nhận thức được là thân hình mình bị nhấc bổng, quét nửa vòng tròn đáp một cú đau nhói toàn thân và nằm sải dài trên nền gạch.
Hắn vừa đau đớn vừa bàng hoàng kinh sợ tới xém tắt thở sau khi bị Alex quật ngã, co người quằn quại rên rỉ.
Alex đứng nhìn hắn từ trên cao, lạnh lùng nói:
- Anh còn dám quay lại Atlantic nữa à? Ngứa đòn muốn ghẹo gan tôi phải không? Đơn ly hôn của tôi đâu hả cái tên lừa đảo khốn kiếp kia?
Elio nén đau, thì thào nói:
- Đây là thái độ đón chồng sau cả nửa năm xa cách đó à? Tôi mà gãy cái xương sườn nào thì người tốn công chăm sóc tôi là cô thôi.
- Cút về Ý cho ai thích chăm thì chăm chứ tôi không có rảnh.
Nôn giấy ly hôn ra đây mau, không thì tôi đạp một cái cho anh gãy vài cái xương sườn thật sự.
Alex vừa nói vừa nhấc chân lên đe dọa.
Elio nhìn thấy liền vươn tay nắm lấy chân cô đặt trên ngực mình khiến Alex giật mình kinh ngạc, còn Elio thì bình thản nói:
- Không có giấy ly hôn đâu.
Cô muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này thì chỉ có cách bước qua xác tôi thôi.
Đạp luôn đi.