Chương 1229
Minh phụ họa theo, có lẽ tính cách của Trần Hi Lam đã khiến anh thoải mái hơn, nói chuyện cũng đột nhiên không câu nệ như vừa rồi.
Đại khái cũng là bởi vì anh ta biết Trần Hi Lam sẽ không gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho mình.
“ồm Trần Hi Lam gật đầu, sự bí ẩn của Minh làm cô tò mò.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây!”
Minh mím môi, tờ giấy trong lòng bàn tay bị siết đến nóng lên, nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, không biết có nên thẳng thắn với Trần Hi Lam hay không.
“Nè, nói đi là đi liền vậy!”
Trần Hi Lam chạy tới cản đường, khó khăn lắm mới gặp được một người có thể nói chuyện với mình chút ít ở cái thành phố xa lạ này.
Người ta bỏ đi, cô đột nhiên thấy hơi không vui.
Hai mắt Minh sáng rực lên, chẳng lẽ là cô nhóc này luyến tiếc không muốn mình đi.
Cảm nhận được biểu hiện khác lạ trong ánh mắt Minh và ý thức được sự bất lịch sự của mình, Trần Hi Lam buông cánh tay anh ra.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói tiếng cảm ơn anh vì những chuyện xảy ra lần trước!”
Cũng đâu thể nói với người ta là mình đang chán không có việc gì làm, muốn tìm người nói chuyện phiếm, bây giờ có thể tìm cho mình một bậc thang bước xuống, Trần Hi Lam nhẹ nhàng thở ra.
“Cô ở một mình à?”
Minh đột nhiên nhìn cô và nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì?”
Trần Hi Lam nghỉ ngờ nhìn Minh, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Tôi vẫn có thể đưa cô ra ngoài đi dạo!”
Minh mím môi, tờ giấy trong lòng bàn tay bị siết càng lúc càng chặt, trên đó ghi lại kế hoạch mà.
James muốn xuống tay với Lê Nhật Linh.
Vốn dĩ là muốn trực tiếp tránh xa cô, nhưng bây giờ anh lại có chút tham lam muốn ở bên cô.
“Đi đâu?”
Trần Hi Lam cảnh giác liếc nhìn anh, một người đàn ông trên phố mới chỉ gặp nhau một lần, ánh mắt nghiêm túc nói với bạn rằng anh ta sẽ dẫn bạn đi chơi, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ có phản ứng như thế này.
Cô cũng đâu ngu đến mức để người ta lừa đem bán đâu.
“Yên tâm đi, chỉ là ra ngoài đi chơi mà thôi!”
Nhìn thấy Trần Hi Lam như vậy, khuôn mặt từ đầu tới cuối đều lạnh như băng của Minh không nhịn được mà khẽ cười.
Nụ cười hiếm thấy này quả thực khiến Trần Hi Lam có chút mê muội và an tâm.
“Thật sao? Đi đâu?” Trần Hi Lam đột nhiên có hứng thú, ánh mắt lấp lánh nhìn Minh.
“Cứ đi là biết chứ gì?” Minh chớp chớp mắt.
nở nụ cười.
“Được, tôi đi.
”
Trong lòng thầm kinh ngạc trước sự dũng cảm của cô gái này, cũng vì thế chính ánh mắt của mình cũng thể hiện sự khâm phục.
“Wo!”
Biển bao lao, rộng lớn vô bờ kéo dài mãi đến tận đường chân trời, những cơn sóng mang theo bọt biển vỗ nhẹ vào bờ cát, tiếng còi tàu vang lên khiến vài chú hải âu đang kiếm ăn phải hoảng sợ, Gió biển hất tung mái tóc dài và váy của cô ấy lên, mọi thứ thật thanh thản dễ chịu và tự do.
“Tôi thích nơi này!”
Trần Hi Lam quay đầu lạ nói với Minh ở đăng sau, sau đó khom người cởi đôi giày cao gót của mình ra, cầm trên tay, đi chân không trên mặt cát, cát đá mềm mịn nhẹ nhàng ma sát với đôi chân trần của cô, hơi nhột.
Minh đi phía sau cô không nói một lời nào, chỉ lắng lặng nhìn theo cô.