Chương 117: Đừng bỏ lại em.
Không đủ, còn thiếu rất nhiều, ngoại trừ gương mặt, cả người chỗ nào cũng rất khó chịu….
Hai tay cô có chút run rẩy, lôi kéo cánh tay không bị khống chế của Hạ Huy Thành đặt lên cổ mình, từ xương quai xanh, dần dần trượt xuống đến ngực.
Cô không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết như vậy sẽ khiến bản thân dễ chịu một chút…
Hạ Huy Thành tốn rất nhiều sức lực, mới gian nan rút tay của mình ra.
Yết hầu khẽ chuyển động, anh ấy nghĩ ngợi, rồi rút ra cả tấm chăn lông, ôm cô vào phòng tắm.
Thấm ướt cả tấm chăn lông, sau khi đi ra ngoài, Lê Nhật Linh lăn lộn trên giường.
Cô không biết hiện tại là lúc nào, mở thân thể không chút che đậy.
Quần áo trên người siêu siêu vẹo vẹo, vốn những nơi có thể che chắn, hoàn toàn bại lộ trước mặt anh ấy.
“Em rất khó chịu… Giống như có lửa…
Em sắp bị lửa, thiêu chết…” Cô khóc dấm dứt, lời nói ra không có chút lý trí nào.
Hạ Huy Thành cắn chặt răng, dùng hết khả năng chịu đựng của cả đời mình mới có thể không làm ra những việc khác người.
Dùng chăn lông ẩm ướt bao lấy người cô, dùng nước bên trên chăn lông hạ nhiệt độ trên người cô xuống, muốn để cô dễ chịu hơn một chút.
Lúc đầu, cô dễ chịu cọ cọ, sau đó lại khó chịu đá chăn lông ra.
Hạ Huy Thành không còn cách nào khác, lại bước lên một bước, cách một lớp chăn bông ôm cô vào trong ngực: “Đừng lộn xộn, trực tiếp bỏ vào nước lạnh em sẽ không chịu nổi, đắp cái này, em sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Cô khóc rấm rứt, không ngừng kêu khó chịu.
Trong lòng Hạ Huy Thành vô cùng nghẹn ngào, ánh mắt anh áy hơi đỏ lên, ôm cô càng chặt hơn.
Nhiệt độ trên người cô quá cao, một lát sau, tấm chăn lông thấm ướt nước lạnh bị cơ thể hai người ôm đến mức nhiệt độ trở lại bình thường.
Hạ Huy Thành kéo tấm chăn ra, chuẩn bị đi thấm nước một lần nữa.
Đầu ngón tay vô ý chạm qua vai cô, thân thể cô run lên như bị điện giật, ôm chặt lấy cánh tay anh ấy, làm như nào cũng không chịu buông tay.
Cô giống như một con mèo nhỏ đáng thương, thấp giọng khóc: “Đừng, đừng bỏ lại em… Đừng bỏ lại em một mình… Em rất khó chịu.”
Anh ấy bị cô bắt lấy cánh tay, giống như không thể khống chế được mình, hai tay đang nắm của cô ở trên người anh ấy sờ tới sờ lui.
Hạ Huy Thành trơ mắt nhìn động tác của cô, không còn sức lực để rút tay ra.
Giọng nói của anh ấy có chút đè nén: “Anh sẽ không đi.” Anh sẽ ở lại cùng em.
Ba năm trước, tại lúc cô cần mình nhất lại không thể giúp gì được, hiện tại, không thể nào vứt bỏ cô lại một mình.
Cho dù, cô đã không còn là Lê Nhật Linh giống như trước kia.
“Anh Huy Thành, anh Huy Thành… Em thật sự khó chịu…” Lý trí của cô không rõ ràng ôm lấy cánh tay anh ấy, mất đi một lớp chăn bông cản trở, sự đụng chạm không chút che đậy làm cho cô có chút thoải mái.
Cô nắm lấy tay của anh ấy, ôm lấy cánh tay anh ấy, thân thể mềm mại dán liền một chỗ với anh ấy.
Người phụ nữ trước mặt không có một mảnh vải, sự chịu đựng mà Hạ Huy Thành luôn lấy làm kiêu ngạo đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Đây là Lê Nhật Linh… Là Lê Nhật Linh mà anh ấy đã yêu nhiều năm…
Thân thể đàn ông hấp dẫn cô tiến lại gần, thuận theo cánh tay anh ấy, thân thể cô không tự chủ dán lên.
Bàn tay trắng nõn không kiểm chế mở ra áo sơ mi của anh ấy, muốn dựa chung một chỗ với cô thân mật hơn.
Quá nóng, quá ngứa… Cô cảm giác mình như đang ở trên bờ cát, có thể sẽ chết rất nhanh.
Thấy anh ấy vẫn không động đậy, không chịu giúp mình, Lê Nhật Linh mất đi lý trí nắm lấy cơ thể của mình.
Trước ngực ngứa, cánh tay ngứa, toàn thân đều ngứa… Đầu ngón tay ở trên người mình lưu lại mất vết đỏ rất chướng mắt, như này có thể dễ chịu hơn một chút.
Chăn lông trong tay trượt xuống đất, Hạ Huy Thành không chịu được khi thấy cô làm tổn thương chính mình.
Đột nhiên xoay người, đặt Lê Nhật Linh cả người mặc quần áo đỏ thẫm ở dưới thân.
Hắn vừa cởi quần áo chính mình, vừa cúi đầu hôn xuống.
Muốn cô… Hạ Huy Thành tự nói với chính mình.