Chương 142: Ngôi nhà thuộc về chúng ta.
Lâm Quân trốn chạy một cách thảm hại.
Mấy ngày sau cũng không thấy anh tới Bệnh Viện.
Lê Nhật Linh lại mừng rỡ tự tại.
Anh vừa xuất hiện, toàn bộ trái tim của cô sẽ bị anh tác động.
Cô muốn khống chế bản thân, lãng quên người đàn ông này từng chút từng chút một.
Lê Nhật Linh biết rằng cơ thể của mình cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Lâm Quân lại không cho cô xuất viện.
Cô bị ép ở lại Bệnh Viện suốt một tháng trời.
Nhưng cũng may một tháng này trôi qua vô cùng bình lặng, ít nhất không cần phải đối mặt với những chuyện khiến cho người ta đau khổ.
Ngày Lê Nhật Linh xuất viện, Lâm Quân đã đích thân đến đón cô.
Lâm Quân đã đổi một chiếc xe khác màu trắng.
Cô cười cười, may là anh đã đổi xe khác, nếu vẫn là chiếc xe tối hôm ấy, cô sợ bản thân thà chết cũng sẽ không chịu ngồi lên trên đó thêm một lần nào nữa.
Lâm Quân xuống xe, đi tới trước mặt cô.
Lê Nhật Linh cũng không chống đối anh, cô thằng thừng ngồi lên trên xe.
Bởi vì cô biết hiện giờ mình không khác gì một con rối, hoàn toàn không còn nơi nào để đi.
Lâm Quân nhìn cô với vẻ thâm trầm, sau đó khởi động xe.
Cô nhìn cảnh vật ở bên ngoài của sổ.
Thời gian mới trôi qua một tháng, mà mùa đã chuyển giao từ Thu sang Đông.
Bên ngoài cửa sổ còn có tuyết rơi, có một lớp sương lớn đọng lại ở bên trên cửa kính xe.
Thời tiết đổi thay, sao lòng người lại chẳng vui vẻ nổi? Về nước được nửa năm, nhưng lúc này cõi lòng của cô đã không còn giống như năm đó.
“Không đến nhà họ Lâm sao?”
Không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, Lâm Quân ngẩn người mất một lúc, sau đó anh mới phản ứng lại: “Chúng ta trở về Trang Viên Lệ Thủy.”
“Ừ” Cô gật đầu, dựa vào cửa sổ xe, không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Lâm Quân không khỏi có chút mất mát, anh còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục hỏi thêm gì đó.
Ví dụ như hỏi vì sao lại muốn tới nơi ấy, như vậy anh có thể nói cho cô, mấy tháng trước, bọn họ đã mua thêm rất nhiều thứ để vào trong đó, cố gắng khiến cho nơi ấy trở thành một nơi có sinh khí.
Sau đó anh lại phái người trang hoàng thêm một lần, bên trong sẽ không bao giờ thiếu bất cứ thứ gì nữa.
Bây giờ nó đã trở thành một ngôi nhà – ngôi nhà thuộc về hai chúng ta.
Nhưng cô lại không hề hỏi một câu nào cả.
Đi tới Trang Viên Lệ Thủy, hai người lên lầu rồi bước về phía cửa.
Mật mã của khóa cửa vẫn chưa đổi, vẫn là sinh nhật của anh.
Lâm Quân cố ý đi chậm lại, để Lê Nhật Linh đi đằng trước.
Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ cô nhớ tới sinh nhật của anh rồi mở cửa.
Nhưng cô chỉ đứng ở trước cửa, lằng lặng nhìn anh, cũng không có ý định đi mở cửa.
Lâm Quân không khỏi cảm thấy thất bại, nhưng anh vẫn cam chịu bước tới mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Lê Nhật Linh lập tức ngây ngẩn cả người.
Cách bài trí hai màu đen trắng lạnh lẽo đã được thay đổi hoàn toàn, bây giờ màu thiết kế chủ đạo trong ngôi nhà là màu xanh nhạt.
Tủ giày thể thao còn được trang trí thêm một vài món đồ chơi khá là hay ho, mấy thứ này đều là những thứ mà các nữ sinh rất thích.
Lâm Quân nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của cô đã thay đổi, anh bèn dịu dàng nói: “Thích không? Anh đã thiết kế dựa theo kiểu dáng trong phòng của em đấy, còn cố ý kêu người thiết kế nội thất đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành sớm nữa”
Anh kéo cô bước vào phòng bếp, nói như thể đây toàn là mấy thứ vô cùng mới lạ: “Em nhìn đi, những thứ mà chúng ta mua lần trước vẫn còn ở đây, anh cũng đã mua thêm những thứ cần dùng khác.
Về sau chúng ta sẽ sống ở nơi này.”
Cô nhìn phòng bếp sơ qua một lượt, cầm một gói gia vị đã bị mở ra từ trước, sau đó ném vào trong thùng rác: “Đã vài tháng trôi qua, có một số thứ đã không thể ăn được nữa rồi.”
Cơ thể của Lâm Quân lập tức trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục như lúc ban đầu: “Không sao, một lát nữa chúng ta đi siêu thị rồi mua đồ mới sau.”
“Không cần phải đích thân đi làm gì, anh kêu người làm đi mua là được mà” Cô thản nhiên dội một gáo nước lạnh vào đầu anh: “Với lại phòng của tôi được thiết kế khi tôi còn nhỏ, ngại phiển nên vẫn chưa sửa sang lại.
Cũng không có nghĩa là tôi thích kiểu thiết kế như vậy.”
Anh đi tới chắn đường của Lê Nhật Linh, sau đó ôm cô lên, lồng ngực nóng rực kể sát sống lưng của cô: “Lê Nhật Linh, em có thể trở lại giống như trước kia, đối xử với anh tốt hơn một chút được không?
Hoặc chỉ cần cười một cái với anh thôi là đủ rồi.”