Chương 154: Video gì?
“Thật sao?” Lê Nhật Linh nhếch môi, cười tự giễu.
Cô ước gì Lâm Quân rời khỏi cô sớm một chút, nếu như không phải là Lâm Quân thì cuộc sống của cô vẫn luôn yên bình không bị bọn họ làm phiền.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Lưu Ly thì đó là sự châm chọc.
Lưu Ly cảm thấy cô đang chế nhạo mình nên thật không biết tự lượng sức: “Lê Nhật Linh cô cứ đắc ý đi, lần này anh ta nhìn thấy video thì có thể tha thứ cho.
cô, nhưng chờ lần sau đó anh ta tận mắt nhìn thấy cô lăn lộn trên giường lớn cùng với một người đàn ông khác thì tôi nhìn xem xem anh ta còn bảo vệ cô giống như hôm nay nữa không.
”
Lâm Quân sa sầm mặt: “Lưu Ly tôi cảm thấy đời này cô có thể không cần trở về nước nữa.
”
Lê Nhật Linh ngẩng đầu nhìn về phía Lýu Ly, ánh mắt mang theo sự nghỉ hoặc: “Video?”
? Tôi thì biết chắc chắn cô chưa biết, nếu như cô biết thì làm sao còn mặt mũi ở lại bên “Cô vẫn chưa cạnh anh ta” Lưu Ly cười ha hả, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
“Cô câm miệng cho tôi! Cô còn chê gây chưa đủ nhiều chuyện sao?” Bố Lưu khó thở, quát to về phía còn thất thần làm gì, còn không mau tiến cô cả đi cho tôi!”
Bảo vệ hiểu ý trực tiếp che lấy miệng của Lưu Ly, đẩy ra cửa kiểm an.
Lưu Ly không nói chuyện nhưng đôi mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lê Nhật Linh, giống như không nói gì nhưng lại nguyền rủa lên người cô.
Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh vào trong ngực rồi cẩn thận vuốt ve cánh tay của cô, trong mắt là sự thương xót: “Đau không?”
Lần này cô đã chịu quá nhiều sự tổn thương, mà anh cũng không muốn tiếp tục nhìn cô bị thương nữa.
Đáng tiếc, cô không nhìn thấy sự thâm tình trong mắt của anh.
Từ đầu đến cuối Lê Nhật Linh vẫn nhớ rõ câu nói cuối cùng của Lưu Ly: “Mời vừa rồi Lưu Ly nói đến video gì? Là việc của tôi và Hạ Huy Thành?”
“Không biết,”
“Lâm Quân, cái USB kia còn không?” Cô cũng muốn nhìn xem bên trong đó chứa nội dung gì.
Dù sao.
cũng phải nhìn thấy những đồ vật này thì mới có thể thuận theo đó đi thăm dò những dấu về để lại, đến cuối cùng là ai muốn hãm hại mình và Hạ Huy Thành.
Nếu không có phương hướng điều tra thì chắc.
chắn giống như mò kim đáy bể, quá khó khăn.
Bỗng nhiên Lâm Quân ôm chặt cô giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình, lại giống như sợ cô chạy mất.
“Chờ sau khi trở về nước Pháp, anh một phần nội dung bên trong USB đưa cho tôi đi.
”
“Không.
” Môi của anh cọ lên đỉnh đầu cô: “Đã hủy lâu rồi.
”
Anh đã nói như vậy thì Lê Nhật Linh cũng không tiếp tục hỏi tới nữa.
Chỉ là có chút đáng tiếc, manh mối còn sót lại một cái lại bị đứt đoạn từ bên trong.
Lâm Quân biết cô đang nghĩ gì, anh cam đoan: “Những chuyện kia anh sẽ tra rõ ràng, đến cùng là ai hại em thì anh sẽ bắt được người kia đến trước mặt em, mặc cho em xử trí.
”
Cô lại cười: “Nếu như người đứng phía sau là tình nhân cũ của anh, người thương trong lòng anh, hoặc là mối tình đầu thì anh cũng muốn mặc kệ để cho tôi xử trí”
Nói ra những lời này rõ ràng là không tin tưởng anh.
“Đúng vậy, bất kể là ai.
”
“Nếu như người kia chính là anh.
”
Anh nắm chặt tay cô rồi để trên ngực của anh: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ.
”
Cô gật đầu qua loa.
Anh không hài lòng, hai tay nâng gương mặt cô lên để cô nhìn mình.
Sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ:”
Linh, anh sẽ không tổn thương em nữa, bao gồm cả chuyện ngổn ngang ở dưới lầu công ty nhà họ Hạ sẽ tuyệt đối không xảy ra lần nữa, anh sẽ đối tốt với em.
”
Trong sân bay người đến người đi, anh lôi kéo tay cô che lấy ngực của mình, trạng thái nghiêm trang giống như là hẹn ước.
Một giây phút này, đôi mắt giống như có thể dừng lại, trong đôi mắt của Lê Nhật Linh chỉ còn lại một mình anh.
Nhưng chờ hình ảnh này tản đi thì cô chỉ còn lại những nỗi buồn vô cớ.
Lâm Quân nói: “Chúng ta quên đi quá khứ rồi lại bắt đầu từ đầu, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, bắt đầu dắt tay nhau nói chuyện tình yêu.
”