“Anh”
Lâm Hạ Ly khit mũi.
“Không phải là em, là Hạ Gia Huy”
“Hạ Gia Huy?”
Hòa Phong và Lâm Chí Linh nhìn nhau một cái, trong đầu hiện lên dáng vẻ của tên nhóc kia.
“Cậu ấy làm sao vậy?”
“Cậu ấy bị cô giáo cho răng gian lận trong thi toán, sắp phải nhận xử phạt của trường rồi”
“Thi toán, anh nghe nói hình như tuổi mấy đứa còn phải chọn số người”
“Đúng vậy, nhưng mà đây chính là cuộc thị”
“Mặc dù anh chỉ mới nói chuyện với Hạ Gia Huy kia một lần, nhưng nhìn qua cũng không giống loại không mang não, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Phong đầy nghỉ ngờ.
“Cậu ấy không có gian lận, là có người hãm hại cậu ấy”
Lâm Hạ Ly chắc chắn mà nói.
“Sao em lại biết thế?”
“Đương nhiên em biết rồi, thành tích học tập của cậu ấy tốt như vậy, căn bản không làm ra cái chuyện gian lận như vậy, với lại em tin và phẩm chất của cậu ấy”
“Ây da da, bảo vệ như vậy, ghen ty chết anh nha!”
Lâm Chí Linh dùng tay quơ quơ trước mắt mình, sau đó khoa trương mà chẳn trước mũi, bộ dạng như đang ghen tuông.
“Không phải, em nói thật đấy, cậu ấy là bị oan mà, hai người có thể nghĩ biện pháp được không hả?”
Lâm Hạ Ly dừng một chút, bộ mặt gấp gáp.
“Cậu ấy bị oan, không có bằng chứng chứng minh trong sạch, lại có xuất thân tâm thường, không có người chống lưng, lần thi toán này rất quan trọng, xem ra, đến lúc đó chuyện này cậu ấy khó mà giải quyết được”
Vẻ mặt Lâm Hòa Phong lạnh lùng mà phân tích, ánh mắt như đang suy nghĩ biện pháp.
“Anh, anh cũng tin là cậu ấy bị oan sao?”
Trong ánh mắt Hạ Ly hiện lên một tia mừng rỡ.
“Anh là tin tưởng mắt nhìn của em gái anh sẽ không tệ.”
Hòa Phong xoa xoa đầu Hạ Ly, tràn đầy sủng nịnh.
“Anh thông minh như vậy, có cách nào giúp cậu ấy không?”
“Cách ấy hả?” . Truyện Thám Hiểm
Lâm Hòa Phong nheo mắt lại “Các thì rất đơn giản, chính là tìm cho cậu ấy một chỗ dựa vững chắc, hoặc có thể tìm chứng cứ giúp cậu ấy, hoặc là tìm được thủ phạm vu oan cậu ấy”
“Việc tìm chỗ dựa chắc chắn không ổn, tính cách của cậu ấy hiếu thẳng như vậy làm sao mà đồng ý nương nhờ người khác. Chứng cứ và thủ phạm thì càng khó tìm, anh, anh nói như chưa nói ấy”
Lâm Hạ Ly thở dài một hơi, khuôn mặt vẫn thất vọng như cũ.
“Hạ Ly từ lúc nào mà em trở nên ngốc thế hả?”
Lâm Chí Linh và Lâm Hòa Phong nhìn nhau một cái, hai người ăn ý mà cười.
“Em hiểu rồi:’ Lâm Hạ Ly giơ tay lên nhìn hai bọn họ.
“Ý của các anh là tìm cha giúp đỡ hả?”
“Em nói xem, ở cái thành phố A này ai không biết cha là một nhân vật quan trọng, có cha ra tay, có chuyện gì mà không giải quyết được?”