Lâm Hòa Phong gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà…”
Hạ Ly do dự, mình vẫn luôn cố ẩn mình ở trường, nếu như mà cha ra mặt, chắc chắn sẽ lộ ra thân phận của mình.
Về mặt khác, chuyện này làm sao mà để cha ra mặt mà lại không tổn thương đến lòng tự trọng của Hạ Gia Huy cũng là vấn đề.
“Em còn do dự gì nữa?”
Nhìn thấy Lâm Hạ Ly bối rối, Lâm Chí Linh có chút không kiên nhãn.
“Yên tâm đi, nếu như cha thực sự đến giải quyết chuyện này, cha sẽ lắng toàn bộ phương diện mà”
Vẫn là Lâm Hòa Phong liếc mắt một cái liên nhìn thấy được tâm tư của cô.
“Thật vậy sao?”
“Xe đến rồi”
Lâm Chí Linh nhìn thấy xe ở phía xa đang hướng về họ, huýt sáo một cái.
“Lâm Chí Linh, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì chững chạc đi một chút.”
Lâm Quân nhìn thấy đứa con trai lanh chanh của mình, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Ây da, cha, con đây gọi là hoạt bát, gọi là trời sinh đấy”
“Mức độ hoạt bát của em còn hơn cả khỉ nữa rồi”
Hòa Phong tiếp lời, làm cho mấy người không nhịn được cười ha hả “Được rồi, hôm nay sao lại muộn như vậy?”
“Chuyện này còn không phải là…”
Lâm Chí Linh còn chưa kịp nói xong, liền cảm nhận cánh tay mình truyền đến một trận đau nhức.
“A, cha, hôm nay con hỏi cô giáo một số đề toán, nên ở lại lâu thêm một chút”
Lâm Hạ Ly dùng mắt ra hiện cho Lâm Chí Linh một cái.
Mặc dù muốn cha mình ra tay xử lý là một biện pháp rất khả thi, nhưng mà Lâm Hạ Ly ít nhiều gì cũng còn băn khoăn.
Đối với cha của mình, cô không biết được quan điểm của cha về thân phận của người bên cạnh mình.
Mà đối với Hạ Gia Huy, cô cũng sợ mình có lòng tốt nhưng làm hỏng chuyện.
“Từ lúc nào Hạ Ly của chúng ta trở nên chăm học như vậy rồi?”
Lâm Quân nhìn Lâm Hạ Ly một cái qua thấu kính.
“Việc đó, bạn học khác đều cố gắng như vậy, con cũng không thể bị tụt lại quá xa được”
Lâm Hạ Ly tức giận mà nói, ánh mắt mất tự nhiên mà nhìn về phía trước, Lâm Chí Linh đứng bên cạnh khua tay, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Ừm, xem ra Hạ Ly của chúng ta trưởng thành rồi” Lâm Quân gật đầu, dáng vẻ rất vui vẻ.
Nhưng mà Lâm Hạ Ly cũng không vì được.
khen mà vui vẻ gì, vẫn mang bộ dạng rầu rĩ như trước.
“Mọi người đã về rồi”
“Ừm”
Lâm Quân gật đầu, đưa áo khoác cho người hầu.
“Mợ chủ đâu?”
Lâm Quân nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lê Nhật Linh “Mợ chủ nói hôm nay tăng ca, về muộn một chút, bữa tối đã được làm xong rồi, mợ chủ nói không cần chờ cô ấy”
“Ừ, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”