Lúc ăn cơm, Lâm Hạ Ly vẫn mang vẻ mặt ủ ê, toàn bộ tâm tư đều không ở đây, một chút cũng không giống dáng vẻ ham ăn bình thường, mới ăn được mấy miếng, liền không vui mà buông đũa xuống.
“Cha, con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi”
“Ăn no rồi? Con còn chưa ăn được mấy miếng mài”
“Con không đói, mọi người cứ ăn đi, con về phòng trước”
Lâm Quân, Hòa Phong, Lâm Chí Linh liếc nhau một cái, hai người vội vã chột dạ mà cúi đầu ăn mấy miếng cơm lớn.
Chỉ sợ Lâm Quân hỏi hai người họ về vấn đề của Lâm Hạ Ly, vậy thì khó xử rồi “Cha, con cũng ăn no rồi, con vẫn còn bài học, con đi lên tầng trước đây: Hòa Phong không đợi Lâm Quân mở miệng, buông bát đũa đi lên tầng.
“A, cha, con cũng nhớ ra rồi, con cũng có bài không biết làm cần thảo luận với anh Hòa”
Lâm Chí Linh nhanh chóng đuổi theo.
“Ây da!”
Lâm Quân đưa tay ra muốn bắt lại một người, nhưng lại phát hiện hai người đã biến mất bãng tốc độ ánh sáng trước mắt mình, để lại một mình anh cô độc ở đó, không nhịn được mà lắc đầu, mấy đứa trẻ trưởng thành rồi, cũng có tâm sự rồi.
Lâm Hạ Ly ghé vào mép cửa sổ, trong trong rất hạnh phúc, cô bé đã tưởng tượng ra n loại khả năng.
Bỏ đi, cô bé căn răng, quyết tâm liều mạng,quay người đi về phía cửa.
“Cha!”
Lâm Hạ Ly nhìn thấy Lâm Quân đang đứng ở cửa thì rất ngạc nhiên.
“Hửm?”
Lâm Quân nhíu mày, nhìn Lâm Hạ Ly.
“Cái đó, đ ngang qua, đi ngang qua” Lâm Hạ Ly lập tức không biết phải mở miệng như thế nào, chiếu lệ chuẩn bị rời đi.
Lâm Hạ Ly chính là tổ tông nhỏ của cái nhà này, nếu như trong lòng cô bé thật sự có chuyện gì nhưng mà không muốn nói ra, bọn họ sẽ không ép buộc cô bé.
“Cái đó, cha, cha đợi một chút”
“Hử?”
Lâm Quân níu mày.
“Được rồi, cha, cha cũng nhìn ra rồi, đừng giả vờ nữa, con gái của cha có chuyện tìm cha tâm sự: Lâm Hạ Ly kéo cánh tay Lâm Quân, bu môi nũng nịu.
“Làm sao, con định nói cho cha sao?”
“Nói đi, Hạ Ly của chúng ta có chuyện gì?”
Lâm Quân cười dùng ngón tay vuốt cái mũi của Lâm Hạ Ly.
“Chính là lớp con có một người bạn tên là Hạ Gia Huy…”
“Cha nói xem liệu cậu ấy có oán giận con hay không!”
Lâm Hạ Ly càng nói càng kích động, bộ dạng thiên lý bất dung.
Lâm Quân đã nắm bắt rõ tất cả những điều này, con gái đã trưởng thành, nêu kiểu gì cũng sẽ trải qua những chuyện này.
Thấy cha mình vẫn luôn nhìn mình, lúc này Lâm Hạ Ly mới ý thức được cái gì?
“Cho nên, cha ơi, cha có thể giúp bạn con một chút không?”
Lâm Hạ Ly nói rất nhỏ, bộ dáng như đang chột dạ.
“Ồ? Chỉ là bạn bè thôi sao?” Lâm Quân nhíu mày dò hỏi.