Giọng nói quan tâm của Hạ Gia Huy khiến trong lòng Lâm Hạ Ly ấm áp, trong chốc lát phiền muộn trong lòng như tan biến hết.
Thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Hạ Ly, Hạ Gia Huy hoàn toàn không dám nhìn thẳng, cô bé vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo như thế, khiến cậu bé tự tỉ không dám hoang tưởng, cậu bé chỉ muốn bảo vệ cô bé không xa cũng không gần.
Bây giờ thân phận của Lâm Hạ Ly cũng được người ta biết rõ, đoán chừng trong sân trường cũng không có ai dám làm chuyện gì với Lâm Hạ Ly, trong lòng Hạ Gia Huy cũng thở phào một hơi.
“Đúng rồi Hạ Gia Huy, tớ nghe bố tớ nói chuyện của cậu, thực ra cậu làm thế thật sự rất tuyệt, không phải sao? Tại sao không nói cho tớ biết?” Trong lòng Lâm Hạ Ly dân ngưỡng mộ Hạ Gia Huy, nhưng trong ánh mắt vẫn còn hơi hoài nghỉ.
“Không có gì phải khoe cả”
Nói đến chuyện này, giọng điệu của Hạ Gia Huy không nóng không lạnh, chỉ là so với lúc trước, trong giọng nói không có cảm giác kháng cự, có lẽ Lâm Hạ Ly sớm đã quen rồi, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Cũng đúng, Hạ Gia Huy mà mình biết trước giờ đều có tài mà không kiêu ngạo.
“Nghe nói cuộc thi số học của lớp chúng †a lại tổ chức thi tuyển chọn lần nữa, lần này cậu phải cố lên! Chắc chăn phải giành được một suất”
“Yên tâm đi”
Hạ Gia Huy gật đầu, trên mặt có nét cười nhàn nhạt, chỉ có cậu bé biết rằng, phía sau sự bình thản này ẩn chứa quyết tâm lớn nhường nào.
Trong đầu hiện ra cảnh Lâm Hạ Ly nói chuyện với mình.
‘Yêu một người không thể vì cô ấy ưu tú mà tự ti, mà nên vì sự ưu tú của cô ấy mà khiến bản thân ưu tú hơn, khi hai người có cùng một cấp bậc thì cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau mà không sợ ánh mắt của người ngoài.
“Vậy thì cố lên”
Lâm Hạ Ly hoạt bát quơ tay trước người mình để động viên cho cậu bé.
Trong đầu lại hoảng hốt trong nháy mắt, thực ra so sánh Hạ Gia Huy với bọn họ, ngoại trừ không có tiền, không có bối cảnh gia đình tốt, những cái khác đều ưu tú hơn bọn họ.
Mà mình học rất kém, tùy tiện cẩu thả, nếu không phải trời cao ưu ái, bản thân ngoại trừ đầu thai tốt, có vẻ ngoài tốt, hình như không có gì có thể khoe khoang.
Hạ Gia Huy, nếu cậu ưu tú hơn, cậu sẽ thích Lâm Hạ Ly thế này sao? Hoặc có lẽ, cậu thích một cô gái cũng ưu tú giống như cậu.
“Này, cậu làm gì thế, lại thất thần rồi”
Tiếng nói của Hạ Gia Huy gọi cô bé trở về hiện thực, cô bé nhìn Hạ Gia Huy một cái, hóa ra cùng là thiếu niên, dù có là ai, trước mặt người mình thích cũng đều trở nên tự ti Cô bé chưa từng thừa nhận thích đối với bất kỳ ai, mà cô bé biết giấu được ngoài miệng, nhưng không giấu nổi trái tim thiếu nữ, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cậu bé dường như trở thành sự trói buộc của cô bé.
Cảm giác rung động này khiến trái tim sinh ra cảm giác tốt đẹp lại có phần chua xót.
“Đi học thôi”
“Được”
Lâm Hạ Ly mỉm cười, xoay người ngồi xuống.
Trong lòng như con chim ngoài cửa sổ, vội vàng vỗ cánh, không biết bay đến phương xa nào.
“Chào các bạn học, có lẽ mọi người đêu nghe nói rồi, cuộc thi số học của lớp chúng ta, bởi vì việc gian lận lần trước quấy nhiễu, vì lớp chúng ta là lớp chọn, trường học quyết định cho lớp chúng ta một cơ hội thi lại một lần”
“Đương nhiên là để trừng phạt, độ khó của đề thi lần này sẽ tăng thêm một cấp so với lần trước, thời gian là ba ngày sau. Hy vọng mọi người sẽ ôn bài thật tốt”
*A”
Giáo viên môn số học vừa nói xong, bên dưới đã kêu lên oán thán. Lâm Hạ Ly quay đầu nhìn Hạ Gia Huy một cái, dáng vẻ cậu bé vẫn bình tĩnh như cũ, thấy Hạ Ly nhìn cậu bé, tự tin Lâm Hạ Ly một cái, dáng vẻ đã tính toán hết có phần đẹp trai Lâm Hạ Ly tin rằng lớn như thế này rồi, là nụ cười đẹp nhất mình được thấy lên thật là đẹp”