Lâm Hạ Ly nhỏ giọng nói xong nhanh chóng quay người, trái tim đập thình thịch, để cho Hạ Gia Huy nhìn thấy tóc cô bé mà đỏ cả mặt.
Ngô Giang không quay lại, nghe nói cậu ta đã chuyển đến trường khác học.
Nghe nói điều kiện trong nhà Ngô Giang không tồi, thế mà bị chuyển trường, thế lực sau lưng nghĩ là bị người biết chuyện đều kính trọng nhưng không gần gũi với Hạ Ly, cũng ít càn rỡ với Hạ Gia Huy, mà người không biết thì cũng say sưa bàn tán về chuyện nghỉ ngờ này, trở thành đề tài cho câu chuyện trà dư tửu hậu.
“Chào mọi người, mình tên là Lam Ngọc Điền, vừa chuyển từ thành phố Ninh Bình đến, thích kết bạn, mong sau này mọi người sẽ chỉ bảo nhiều hơn”
Trong sự dịu dàng lại mang theo nét xinh đẹp, giống như tên của cô ấy, Hạ Ly nhìn cô gái trước mắt một cái, trong lòng nghĩ như thế.
Lớp này là một lớp chọn, thế nên rất nhiều người sứt đầu mẻ trán muốn vào, Ngô Giang vừa đi, Lam Ngọc Điền đã vào, theo lý đương nhiên là ngồi chỗ trước đó của Ngô Giang “Lai lịch của Lam Ngọc Điền là gì thế?”
“Không biết”
Được rồi, mấy cô gái hóng hớt đó lại bắt đầu rồi, Lâm Hạ Ly ngủ miệt mài, trong trường học này ai mà không có chút bối cảnh, đối với những cái này, trước giờ Lâm Hạ Ly không ưa, cũng không có hứng biết.
Bây giờ cô bé chỉ muốn đi ngủ, nếu nói nghiệp dư thêm một chút yêu thích, chính là thấu hiểu Hạ Gia Huy.
Trong lòng nghĩ như thế, cũng từ từ ngủ thiếp đi Trong mấy phút ngắn ngủi của Lâm Hạ Ly nẵm mơ, trong mơ cô bé kéo Hạ Gia Huy các kiểu vô lại, các kiểu đùa giốn, mà Hạ Gia Huy còn giống như con thỏ trắng nhỏ các kiểu, đối với cô bé cô cùng tốt.
Lâm Hạ Ly không khỏi cười lên hi hi ha ha.
“Hạ Ly, Hạ Ly”
Cảm thấy sau lưng hơi đau, dường như có người gọi mình, Hạ Ly có hơi không kiên nhẫn uốn éo người.
“Ui da, đừng động vào tớ.”
Hạ Gia Huy cảm thấy mặt hơi nóng, liếc mắt nhìn bên này, lại chọc vào lưng Lâm Hạ Ly.
“Ui da, làm gì thế”
Hạ Ly mới tỉnh lại, la lên với Hạ Gia Huy một tiếng, trừng mắt, đối với cái mặt đen hẳn xuống của Hạ Gia Huy mới phân biệt được trong mơ và hiện thực. Vừa nấy trong mơ thấy nụ cười dịu dàng của Hạ Gia Huy có hơi sa đà quá mức.
“Cái đó, Hạ Gia Huy.”
Lâm Hạ Ly xấu hổ đẩy cánh tay Hạ Gia Huy một cái, trong mắt đều là sự xin lỗi “Không sao, cậu ngủ thì cứ ngủ đi, đừng cười, ồn đến mọi người đang tự học”
Giữa đầu mày của Hạ Gia Huy có ý cười, Lâm Hạ Ly liếc nhìn những người khác một cái, lập tức phản ứng lại, lần này đổi thành cô bé đen mặt.
“Ôi chao, mất mặt chết mất” Cô bé thấp giọng nói, mặt đỏ cả lên.
Mất mặt cũng thôi đi, còn mất mặt trước mặt Hạ Gia Huy, cô bé ôm mặt cảm thấy mình không muốn sống nữa, không có chỗ chôn mặt, trực tiếp.
“Phì”
Thấy Hạ Ly như thế này, Hạ Gia Huy không nhịn được cười thành tiếng.
“Cậu còn cười.”
Lâm Hạ Ly lộ một khe hở từ lòng bàn tay, nhìn Hạ Gia Huy một cái, mặt càng đỏ hơn.
*À, tớ cười sao? Tớ cười khi nào?”
Dáng vẻ Hạ Gia Huy chững chạc giải thích, như thể Hạ Ly mù mắt bôi nhọ cậu bé vậy.