“Cậu, rõ ràng là cậu cười”
Lâm Hạ Ly nhất thời gấp gáp, bỏ tay ra nhìn Hạ Gia Huy, giống như muốn làm sáng tỏ cái gì cho bản thân.
“Không, không, cậu nhìn nhầm rồi”
Hạ Gia Huy nói, ý cười giữa đầu mày càng lộ rõ thêm một chút.
“Cậu xem, cậu nhìn xem cậu còn cười, Hạ Gia Huy”
Lâm Hạ Ly tức giận đập tay Hạ Gia Huy một cái, cô bé nhà người ta vẫn rất coi trọng mặt mũi được không.
“Hạ Ly, thế này không giống cậu, khi nào lại thẹn thùng như thế”
Hạ Gia Huy tiếp tục đứng đản nói.
“Chỗ nào không giống tớ chứ?”
“Lúc trước cậu là ma vương nhỏ không sợ trời không sợ đất, bây giờ thì sao? Cậu nhìn ặt cậu đỏ như đít khi vậy”
“Tớ”
Lâm Hạ Ly lập tức nghẹn lời, ôm lấy mặt mình năm sấp xuống bàn.
Thấy cô bé không nói chuyện nữa, Hạ Gia Huy tưởng rằng mình đùa hơi quá, lập tức có hơi hoảng loạn.
“Này, cậu sẽ không tức giận chứ, xin lỗi mà, thực ra dáng vẻ cậu thẹn thùng rất dễ thương”
Hạ Gia Huy vỗ lưng Lâm Hạ Ly, nhỏ giọng giải thích.
“Thật sao?”
Trong chốc lát Lâm Hạ Ly ngồi dậy ngạc nhiên vui vẻ nhìn cậu bé, Hạ Gia Huy ngây người, cô bé này lật mặt cũng nhanh quá.
Nhưng lại sợ chọc cô bé giận, chỉ có thể phối hợp gật đầu.
“Tớ nói mà”
Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy bằng ánh mắt trừng trừng khác thường.
“Này này này, cậu làm gì thế, tớ vừa mới xin lỗi rồi”
Hạ Gia Huy dựa về đãng sau, khuôn mặt cảnh giác.
“Cậu nói xem? Hạ Gia Huy, không ngờ cậu còn có mặt này, nhìn nhầm cậu rồi”
Ánh mắt Lâm Hạ Ly tinh quái đảo một vòng, trong đầu nghĩ đến cảnh trong mơ, trong.
lòng có một chủ kiến.
“Tớ, tớ làm sao?”
Thấy Lâm Hạ Ly như thế này, trong lòng Hạ Gia Huy có cảm giác không ổn, lúc trước vì mình đến trường học quý tộc này, luôn bị người bên cạnh coi thường, thế nên cậu bé không muốn giao lưu với người khác, cũng không muốn giải thích, giấu hết sự dịu dàng yếu đuối của mình ra sau.
Nhưng sau khi gặp Lâm Hạ Ly, cậu bé sẽ luôn vô ý thức lộ ra bản chất của mình.
Thế nên, khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
“Không có gì, tớ chỉ muốn cậu đồng ý với tớ, đồng ý một điều kiện với tớ, tớ nghĩ xong xuôi muốn cậu làm gì rồi”
Lâm Hạ Ly híp mắt cười.
“Làm gì?”
Quả nhiên, sự cảnh giác trong mắt Hạ Gia Huy lại nhiều thêm, giống như Hạ Ly đang đào hố cho mình, mà cậu bé còn không thể không nhảy xuống.
hông làm gì cả, trước tiên cậu có đồng ý với tớ làm hay không?”
“Tớ không biết phải làm gì thì làm sao biết là làm hay không?”
“Yên tâm, chuyện này của tớ không phạm pháp luật không loạn kỷ cương, không vượt quá giới hạn của cậu”
Hạ Gia Huy ngây người một chốc, cái nồi mình phải cống này, cậu bé do dự một chút.