“Cậu sợ hả?”
“Ai sợ chứ, nói đi!”
Đạt được gian kế, trong lòng Lâm Hạ Ly cười thầm một chút.
“Vậy thì tớ nói, cậu nghe cho rõ đây, thực ra vấn đề cũng không khó, tớ muốn cậu làm người hầu của tớ”
“Người hầu ái”
Hạ Gia Huy đen mặt, trong đầu nhóc con này chứa cái gì, sao có thể có những thứ kỳ lạ quái gở thế chứ.
“Đúng”
“Chán ngắt”
Nghe Hạ Gia Huy nói như thế, Lâm Hạ Ly híp mắt lại nhìn cậu bé, như thế muốn nhìn thấu nội tâm của cậu bé, được rồi, làm một đứa con trai thì nói lời phải giữ lấy lời, Hạ Gia Huy mấp máy môi.
“Vậy thì cũng phải có thời hạn”
“Cái này, trước tiên thực tập một tháng đi”
Nghe thấy cậu bé đồng ý, Lâm Hạ Ly vui như điên, nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ đứng đản.
“Cậu nói rồi đấy, cậu nói rồi đấy”
Trong lòng yes một tiếng thật to, Lâm Hạ Ly quay người cười thầm.
“Hạ Gia Huy, tớ không biết câu này, cậu giảng cho tớ đi”
Có danh hiệu người hầu này, cuối cùng Lâm Hạ Ly cũng có thể quang minh chính đại “gây phiền phức” cho Hạ Gia Huy rồi “Câu này rất đơn giản, cậu nhìn chỗ này thêm một đường tiếp tuyến, cái hình này sẽ trở thành một hình thang hoàn chỉnh…”
Giống như câu nói kia, cậu nhìn bài, tớ nhìn cậu, Lâm Hạ Ly lúc có lúc không liếc nhìn Hạ Gia Huy, trong lòng lại rung động thêm một chút.
“Nghe hiểu không?”
Hạ Gia Huy ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt như nước của Lâm Hạ Ly, dừng lại mấy giây mới nhận ra cái gì, nhẹ ho một tiếng, nhanh chóng trốn đi “À à, hiểu rồi, vậy câu này thì sao?”
Nhưng Lâm Hạ Ly thích cảm giác này, đôi mắt nhìn Hạ Gia Huy chăm chăm, tiện tay chỉ một cái lên đề thi.
Mắt Hạ Gia Huy hơi sâu thăm Lâm Hạ Ly kiên quyết gật đầu.
“Hạ Ly, đây là ví dụ mẫu ban nấy giáo viên vừa mới giảng trên lớp”
“À, thế sao?”
Hạ Ly cúi đầu đen mặt, vỗ đầu mình một cái, xấu hổ quá. Thấy dáng vẻ cô bé như thế, Hạ Gia Huy không nhịn được lấy bút gõ đầu cô bé một cái “Nhưng tớ không nghe!” Hạ Ly giải thích cho mình.
“Được rồi, Hạ Ly, đừng làm loạn nữa, ngày mai phải thi số học, tớ còn phải ôn bài”
“Được thôi!”
Lâm Hạ Ly hậm hực quay người, hận không thể đánh cho mình một trận.
“Hạ Gia Huy, tớ đói rồi, cậu mua chút đồ ăn giúp tớ được không”
“Hạ Gia Huy, tớ muốn ăn bánh bao của cửa hàng sau trường học, sáng ngày mai cậu mua giúp tớ được không?”
“Hạ Gia Huy..”
“Hạ Gia Huy..”
Ngày tiếp theo, Hạ Gia Huy thực sự khâm phục năng lực của Lâm Hạ Ly, cũng coi như thấy được con gái phiền phức lên lợi hại nhường nào.
Nhưng vẫn còn tốt, cậu bé thích thú không hiểu được, cũng bằng lòng để Lâm Hạ Ly làm phiền.
Cuộc thi số học đến bừng bừng khí thế, một cuộc thi tiếp theo, Lâm Hạ Ly đã choáng váng xây xẩm, dựa vào bàn sách như lọt vào sương mù.
Cô bé quả thực không có thiên phú với cái kiểu số học này.