Nhưng mà trong lòng vẫn nhớ tin nhắn của Lâm Hạ Ly, Hạ Gia Huy chỉ muốn rời đi sớm một chút.
“Ừ được”
Lam Ngọc Điền khẽ gật đầu, khó giấu vẻ mừng rỡ.
Mở điện thoại ra đã thấy tin tức của Lâm Hạ Ly.
“Biết báo cáo tình hình, Hạ Gia Huy thêm điểm nha”
Hạ Gia Huy nở nụ cười, nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng lại nhịn không được nhíu mày.
“Vừa rồi máy tính của Lam Ngọc Điền có vấn đề, bảo tớ giúp cô ấy xem thử, cho nên bây giờ mới nhắn tin cho cậu”
Vừa gửi tin nhắn đi xong, bên kia đã gửi tin nhần trả lời.
“Ừm xem ra bây giờ hai người rất quen thuộc”
Hạ Ly năm trên giường, nhìn chằm chăm màn hình điện thoại di động, cảm thấy buồn bã. Cô sẽ không nói nửa tiếng qua cô vẫn luôn chờ đợi tin nhắn của anh.
Không nghĩ tới anh lại chạy tới chạy lui bận chuyện của Lam Ngọc Điền.
Cô kéo gấu Teddy ở đầu giường, trừng phạt nó.
“Quen à, cũng không đến nỗi. Chỉ là một cô gái đi ra ngoài không được chăm sóc. Tớ chỉ tiện tay mà thôi, có thể giúp thì giúp”
Lâm Hạ Ly nhìn tin nhắn trên màn hình, a a a kêu thành tiếng. Cái gì mà cần chăm sóc, cô gái nhà người ta thì sao, không thể tìm người sửa máy tính sao? Không quen còn giúp đỡ, không biết giúp đỡ giúp đỡ sẽ thành thích sao?
Trong lòng có một vạn từ con mẹ nó bay qua.
“Hạ Ly, sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Lê Nhật Linh gõ cửa một cái.
Lâm Hạ Ly nhảy xuống giường, có hơi bối rối.
“À, không có chuyện gì đâu, mẹ, con đang nghe nhạc thôi.”
Âm thanh mở tối đa, Lâm Hạ Ly cất giọng hát lên. Bởi vì tâm trạng không tốt, tiếng hát bình thường lại giống như tiếng mổ heo vậy.
Chọc đến Lâm Hòa Phong, Chí Linh và Lâm Quân đều quay mặt nhìn nhau, lại không dám nói gì, cũng không chịu được mà che kín lỗ tai.
“Gần đây Hạ Ly cũng thay đổi rồi.”
Lâm Chí Linh lắc đầu cảm khái.
“Yêu sớm thật sự mệt mỏi”
“Gần đây Hạ Ly thế nào?”
Lê Nhật Linh bưng ly cà phê xuống lầu, đi đến bên cạnh Lâm Quân.
“Còn không phải tại em cổ vũ, nên nó nghiêm túc thích anh trai nhỏ của nó rồi”
Một câu của Lâm Quân khiến cho suýt chút nữa Lê Nhật Linh đã phun cà phê ra ngoài.
“Anh trai nhỏ, em cổ vũ? Có ý gì thế?” Lê Nhật Linh hơi mờ mịt, đây là chuyện rối loạn gì thế.
“Hạ Gia Huy”
Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh đồng thanh trả lời. Lê Nhật Linh càu nhàu, hai mắt mở to mấy giây sau mới như tỉnh mộng, “À, thì ra là nhóc con kia, xem ra Hạ Ly của chúng ta thật sự lớn r Lê Nhật Linh cười tủm tỉm, vừa nhìn về phía trên lầu, lại nhìn Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh một chút, giống như là giao lưu ánh mắt với nhau. Hạ Ly không hổ là con ruột của mẹ, đại não không hề giống với người bình thường. Chẳng lẽ không nên lo lắng con gái mình sẽ bị thiệt mắc lừa sao, Lê Nhật Linh lại vui mừng “Nhưng mà con gái em như thế có hơi không đúng, có phải sắp tẩu hoa nhập ma không?”
Lâm Quân nhắc nhở một chút, mắt mở to nhìn vợ mình.