“Tôi không biết, chỉ là cảm thấy cô ấy rất dễ thương”
Câu trả lời mơ hồ này khiến cho Lam Ngọc Điền cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ cần không trực tiếp thừa nhận, cũng vẫn có thể xem là kết quả tốt nhất rồi.
“Đi thôi, bên kia vẫn còn rất nhiều thứ thú vị, chúng ta đi xem thử xem”
“Hạ Ly! Hạ Ly à dậy đi”
Nương theo tiếng gõ cửa ngắn ngủi gấp gáp, Hạ Ly đá tấm chăn ra, tóc tai bù xù, nhìn lên trần nhà với đôi mắt lim dim một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Hạ Ly, dậy đi, còn không đi nữa là trễ đấy”
Giọng nói của Lâm Chí Linh rất có sức.
xuyên thấu mà làm chấn động đôi tai của cô thêm một lần nữa, dựa vào cửa vẫn không nghe thấy tiếng động gì, Hòa Phong và Lâm Chí Linh nhìn nhau, những ngày gần đây Hạ Ly đều ngủ nướng, cũng không biết đã có chuyện gì rồi.
“Cốc cốc cốc.
“Dậy, dậy đi….”
Một tiếng cót két vang lên, cánh cửa đã bị mở ra, Hạ Ly khi nãy còn đang lộn xộn đã thu dọn xong với tốc độ ánh sáng và xuất hiện trong tầm mắt của hai người anh trai.
Sau một lúc Hòa Phong và Lâm Chí Linh cũng chưa phản ứng trở lại được, hai người nhìn cô mà quên mất thực hiện động tác tiếp theo.
“Hai anh ngây người ở đó làm gì thế, không phải đã trễ rồi sao?”
“À, đúng đúng đúng”
Mới sáng sớm, cả ba người mơ mơ màng màng mà đi lên xe.
“Không phải anh nói em này, Hạ Ly gần đây tình huống của em không ổn đấy, cứ mãi ngủ nướng thôi?”
Lâm Chí Linh nhìn vào Lâm Hạ Ly với thái độ dò xét, nhìn chăm chằm đến nỗi Hạ Ly nổi cả da gà lên.
Cô mới không chịu nói cho anh ấy biết, gần đây bản thân hơi sợ hãi việc đi học, khi vừa ngồi xuống, trong đầu liền đang nghĩ Hạ Gia Huy khi nào mới trở về Cô càng không nói cho anh ấy biết, gần đây vào mỗi buổi tối bản thân đều nói chuyện với Hạ Gia Huy, chờ đợi tin nhăn của cậu rất lâu và không ngủ được.
“Nè, uống một chút sữa bò đi, mình đi trễ, em cũng chưa ăn gì cả”
“Cảm ơn anh cả”
Lâm Hạ Ly nhận lấy sữa bò mà Hòa Phong đưa cho, rồi làm mặt quỷ với Lâm Chí Linh “Xem em được chiều đến kìa”
Lâm Chí Linh thở ra một hơi dài, tay đưa ra sau đầu, dựa vào ghế ngồi.
“Hạ Ly này, gần đây trạng thái của em không có tốt lắm, có phải gặp phải đề khó nào đó ở trong trường hay không?”
Lâm Hạ Ly uống một ngụm sữa bò, lại suýt chút nữa phun ra.
“Đâu có, bố à, bố nghĩ nhiều rồi ạ. Chắc chẩn là cơ thể con đang phát triển, vì vậy gần đây ngủ mãi vẫn không thấy đủ”
Loại lời buột miệng nói ra này, ngay cả bản thân Lâm Hạ Ly cũng không thể không phục chính mình.
“Phụt”
Lần này đổi trở lại là ba người đàn ông cười mà không nói, suy nghĩ của một đứa con gái trông có vẻ khó đoán, thật ra chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi.
Đã trôi qua ba ngày, cuộc sống mỗi ngày của Lâm Hạ Ly giống như bị sao chép vậy, mỗi ngày đều chờ đợi tin nhản, chờ điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ, cô cũng không thấy hứng thú nổi với bất kỳ sự việc nào khác.
Thế nhưng hai ngày nay, cuộc gọi của Hạ Gia Huy càng ngày càng ít, tin nhắn cũng dân dần trả lời chậm hơn, cô biết răng cậu đang bận thi cử, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhớ nhung và lo lắng.
Nhạc chuông tích tắc tích tắc vang lên làm cô cảm thấy mừng rỡ, nghĩ rãng là Hạ Gia Huy, cô theo phản xạ mà cầm lấy điện thoại.