“Đại khái là ngày mai tôi sẽ đi coi như cậu cùng tôi thực tiễn” Lam Ngọc Điền nheo mắt, trong mắt có chút mất mát.
Hạ Gia Huy cũng không nói gì thêm nữa, mỏ näp lon bia rồi cụng lon với tu “Vậy chúc cậu mau mắn”
“Ừm”
Đây là lần đầu tiên cô ta uống bia, cũng là lần đầu tiên thích một người, bắt đầu từ hôm nay sẽ là một ranh giới, từ ngày mai cô ta sẽ đến một chỗ khác, bắt đầy cuộc sống kiêu ngạo của mình.
Hai người gần như là cùng bước vào lớp.
Bởi vì tác dụng của chất cồn cho nên khuôn mặt nhỏ của Lam Ngọc Điền đỏ lên, bộ dạng như cô gái nhỏ đang xấu hổ, không thể không khiến Lâm Hạ Ly sinh ra ý nghĩ kỳ quái Mà tất cả điều này đều được Lâm Hạ Ly nhìn thấy.
Sau khi tan học, Lâm Hạ Ly vẫn giống như bình thường, vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi “Hạ Ly, cậu chờ một chút”
Hạ Gia Huy bắt lấy cánh tay của Lâm Hạ Ly, cơ thể Lâm Hạ Ly dừng lại, khẽ liếc qua cánh tay đang bị túm chặt.
“Á, xin lỗi”
Hạ Gia Huy cảm thấy mặt có chút nóng lên, tim đập chậm nửa nhịp, vội vàng buông cánh tay của cô bé ra”
“Cậu muốn nói gì?”
“Đợi một tí đã.”
Trong phòng học, các bạn học lần lượt ra về hết.
Hạ Gia Huy lấy món quà lưu niệm nhỏ mua ở thành phố Hải Phòng từ trong cặp ra đưa cho cô bé.
“Cho cậu đó.”
“Cho tớ?”
Hai con mắt Hạ Ly bắt đầu phát sáng, nhưng mà nghĩ tới rào cản trong lòng mình, cô lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu.
“Đừng tưởng chỉ bằng một món quà lưu niệm bé xíu là có thế thu mua được tớ”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay thì không nhịn được cầm lấy món đồ chơi kia.
“Cậu có cảm thấy cậu rất giống cái món đồ chơi này không?”
Hạ Gia Huy nhíu mày.
“Ai giống cô ấy, tớ rất gầy”
Lâm Hạ Ly vếnh miệng nhỏ lên, con mắt nhìn chăm chằm vào món đồ chơi trong tay, tự nhiên là cảm thấy có chút đáng yêu.
Điều kiện của gia đình cô bé rất ưu việt cho nên cô bé chua có cái gì là chưa thấy qua, nhưng lúc nay cô bé vẫn tình chung hữu độc với nó.
“Nói đi, tại sao gần đây cậu lại tức giận?
“Tức giận, có sao? Tớ không cớ?”
Lâm Hạ Ly cất món đồ chơi nhỏ đi.
“Các anh trai vẫn còn đang đứng chờ tớ, tớ đi trước đây”
Nói xong cô bé cầm cắp xách chuẩn bị rời đo, nhưng cô bé lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay người lại nói.
“Đúng rồi, bây giờ cậu đã có tên trong danh sách cử đi, chắc là sẽ cùng đi với Lam Ngọc Điền, hai người các câu rất tốt, ừm, chúc may mắn”
Nói xong, axit trong lòng cô bé cũng biến thành nước mắt chảy xuống, lúc đó cô bé chỉ mải cổ vũ cậu dự thị, tự nhiên quên mất không suy nghĩ lâu dài.
Xem ra, cô bé và cậu đã chú định không có duyên với nhau.
“Hạ Ly, cậu đợi đi Hạ Gia Huy gọi cô bé, cô bé đưa lưng về phía cậu, con mắt đã đẫm nước.
“Cậu tức giận vì chuyện này sao?”