Lâm Hạ Ly vẫn không nói gì “Vậy nếu tớ nói cho cậu bi sách cử đi thì sao?”
Trước ngày đi thu, cậu không bị cảm của mình dành cho Hạ Ly ở mức độ nào, nhưng bây giờ cậu thực sự hy vọng có thể ở bên cạnh cô bé, cùng cô bé thi đại học.
Cơ thể Lâm Hạ Ly run lên, giống như không tin vào lỗ tai của mình.
Từ bở? Không phải cậu thích Lam Ngọc Điền sao? Nếu bây giờ cậu từ bỏ danh sách cử đi, như vậy không phải là sẽ không thể cùng Lam Ngọc Điền lên đại học sao?
Huống chỉ điều kiện của Hạ Gia Huy không tốt lắm, lần cử đi này đối với cậu chính là một cơ hội vô cùng tốt, tại sao có thể bỏ giữa chừng được?
Lâm Hạ Ly có chút không hiểu, mấp máy môi, nhìn Hạ Gia Huy.
Vẻ mặt Hạ Gia Huy nghiêm túc và kiên định, nhìn thẳng vào Lâm Hạ Ly không chút nhượng bộ.
Vậy cậu không thích Lam Ngọc Điền, vậy tại sao cậu lại từ bỏ?
Giống như là nhận ra điều gì đó, Lâm Hạ Ly đột nhiên sững người “Cậu nói, là thật sao?”
Mấy giây sau, cô bé quay đầu nhìn Hạ Gia Huy, muốn xác nhận lại một lần nữa là mình không có nằm mơ.
Hai con mắt của cô bé lấp lánh nước, nhìn mê người, trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn có vài phần vui vẻ.
“Ừm”
Hạ Gia Huy khế gật đầu.
“Thật, tớ muốn ở bên cạnh cậu, cùng nhua cố gắng thi đõ đại học”
“Thế nhưng mà, điều này liên quan tới tương lai của cậu, không phải cậu…”
Nghĩ tới điều này, Lâm Hạ Ly lại cảm thấy có chút bối rối, đói với cô bé mà nói, vì điều kiện của gia đình của cô bé rất rất tốt cho nên tình hình học tập của cô bé căn bản không quan trọng, nhưng Hạ Gia Huy thì khác.
Lần cử đi này liên quan tới cả một đời của cậu.
“Sợ cái gì, bằng năng lực của tớ, tớ vẫn có thể thi đỗ một trường đại học tốt, chẳng lẽ cậu không tin tớ, hay là không tin chính mình?
Cậu mỉm cười, lúc nói câu nói này rất nhẹ nhõm như đang vui chơi.
Mà bên trong lòng Lâm Hạ Ly lại rất ấm ấp, còn ngọt hơn cả ăn đường mật.
“Hạ Ly..”
Lâm Hạ Ly còn đang định nói gì đó nữa nhưng lại bị giọng nói của anh trai ngất lời “Anh trai tớ đi ¡, tớ đi trước đây”
Lâm Hạ Ly vội vàng chạy ra cỏng, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại cười với Hạ Gia Huy.
“Đừng quên bữa sáng ngày mai của tới”
Hạ Gia Huy ra dấu Ok, đáp lại bằng một nụ cười.
Tình yêu thời thiếu niên vừa đơn thuần vừa sạch sẽ, có sự nhiệt huyết cùng dũng cảm, không sợ bị thương, chỉ vì thích, nguyện ý vì em từ bỏ thế giới.
Hạ Ly, cậu biết không? Bởi vì là cậu, cho nên tớ mới nguyện ý từ bỏ cơ hội này, cùng cậu trèo non lội suối một lần.
“Tại sao hôm nay lại ra muộn vậy, em ở phòng học làm gì à?”
Lâm Hạ Ly vội vàng đi ra ngoài, vừa vặn va vào trong ngực Lâm Chí Linh, anh ấy khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Hạ Ly trước mặt, từ buổi sáng đến giờ cô bé có chỗ không đúng bình thường.
Hạ Gia Huy nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lâm Hạ Ly, nhìn một lúc lâu, khóe miệng cậu cong lên một nụ cười mỉm, nhưng một lúc sau cậu lại hơi nhíu mày, mặc dù từ bỏ cơ hội lần này thì cậu có thể được ở bên cạnh Lâm Hạ Ly cùng nhau phấn đấu, thế nhưng mà nếu như xảy ra chút sai sót trong kỳ thi này, cậu sẽ không thể chịu đựng được.