Thật lâu sau, Hạ Gia Huy mới cần cặp sách lên, khóa phong học rồi rời đi Mà ở bên khác, tâm trạng của Lâm Hạ Ly cũng đỡ nặng nề hơn rất nhiều, cô bé vừa nghĩ đến chuyện Hạ Gia Huy không thích Lam Ngọc Điền, người cậu thích chính là cô thì vui vẻ không chịu được, thế nhưng cô vừa nghĩ tới nếu Hạ Gia Huy không đồng ý bị cử đi, muốn ở lại cùng thi với cô, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt.
Kết qur là, trên suốt đường đi, Lâm Hạ Ly lúc thì mỉm cười lúc thì nhíu mày, khiến cho cả Lâm Chí Linh và Lâm Hòa Phongkhông hiểu gì cả Lâm Chí Linh là Lâm Hòa Phong liếc nhìn nhau một cái, Lâm Chí Linh gật đầu, giống như là hờ hững hỏi: “Này, nhóc con, sao vậy, có phải hôm nay có người bắt nạt em không, có cần anh đến giúp không?”
Lâm Chí Linh vừa nói vừa bày ra bộ dáng như lực sĩ.
Lâm Hạ Ly bất đắc dĩ nhìn Lâm Chí Linh một cái, nói: “Hai người đang ở trường học, làm sao có người dám đến bắt nạt em được.”
Lâm Chí Linh nghe Lâm Hạ Ly nói vậy, sau khi suy nghĩ thì gật đầu: “Em nói cũng đúng, dù sao anh của em lợi hại như vậy, ai dám bắt nạt em, vậy tại sao hôm nay em lại như vậy, gặp chuyện gì phiên phức sao?”
Lâm Hạ Ly nghe thấy Lâm Chí Linh nói như thế, trong lòng lại nghĩ tới lời Hạ Gia Huy nói với cô, trong lúc nhất thời trên mặt có chút nóng lên, Lâm Chí Linh và Lâm Hòa Phong nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hạ Ly đỏ ửng, nhìn nhau không hiếu gì, lúc bọn họ đang định hỏi thì Lâm Hạ Ly đột nhiên nói với bọn họ: “Hừ, không có gì, nhanh về nhà thôi, em đói chết mất rồi”
Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, đi theo Lâm Hạ Ly trở về nhà.
Vừa về nhà xong, Lâm Hạ Ly lập tức nhốt mình vào trong phòng, mãi cho tới lúc ăn cơm mới chịu đi ra ngoài, thế nhưng cô bé cũng chỉ tùy tiện ăn hai miếng rồi lại quay trở lại phòng của mình.
Ban đêm, Lâm Hạ Ly nằm trên giường, lắng lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra gần đây, trần trọc cả một đêm không sao ngủ được.
Ngày hôm sau, tối hôm qua Lâm Hạ Ly nghĩ rất nhiều, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết nên làm như thế nào, mãi đến rất lâu cô bé mới ngủ được, đến sáng hôm sau, Lâm Hạ Ly vừa tỉnh dậy đã vội vàng đi đánh răng rửa mặt, cầm cặp sách chạy về hướng cổng.
Trong khi cô bé đang vội vàng thay giày, Lâm Hòa Phong ở một bên vừa làm trứng trần nước sôi vừa nghỉ ngờ hỏi: “Này, Hạ Ly, em cầm cặp sắt đi đâu vậy?”
Lâm Hạ Ly ngẩng đầu lên đáp: “Tất nhiên là đi học rồi, anh, tại sao anh không thay quần áo vậy?”
Lâm Hòa Phong bất đắc dĩ cười, nói: Hôm nay là cuối tuần, đồ ngốc, hơn nữa, em không thấy bên ngoài mưa đang mưa to hay sao, cho dù có muốn ra ngoài thù cũng phải mang theo ô, được rồi, mau tới đây ăn cơm đi.
Lúc này Lâm Hạ Ly mới nhớ ra, cô bé vỗ đầu mình một cái, thường thì cuối tuần cô bé sẽ ngủ như chết ở nhà, cô bé lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện bầu trời bên ngoài âm u, mưa rơi nặng hạt, thật sự không nên đi ra ngoài.
Cô bé đành dừng động tác lại, tiện tay đặt cặp sách lên trên tủ giày, thay lại dép lê.
Lúc này, Lâm Chí Linh cũng dụi mắt đi xuống, vẻ mặt mơ màng nói: “Không phải hôm nay là cuối tuần sao, hai người bị điên à, sao lại dậy sớm như vậy”
Lâm Hòa Phong đặt món trứng trần nước sôi đã hoàn thiện xuống, dùng tay võ mạnh một phát vào đầu Lâm Chí Linh: “Em cho rằng ai cũng giống như em, hết ăn rồi lại năm sao?”
Lâm Chí Linh bất đắc dĩ nhếch miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải nể mặt anh là anh của em thì em đã..”
“Em đừng cho răng anh không nghe thấy em nói cái gì”
Ngay lúc Lâm Chí Linh đang nhỏ giọng lẩm lẩm, Lâm Hòa Phong đột nhiên xông ra từ phía sau lưng anh ấy.
Lâm Chí Linh hơi run rẩy, vội vàng nói: “Em… Em không nói cái gì cả, đúng rồi, bố mẹ đâu?”
Lâm Hòa Phong thấy bộ dáng này của Lâm Chí Linh thì không nói gì nữa, mà đặt sữa bò trong tay lên bàn, nói với Lâm Chí Linh và Lâm Hạ Ly: “Ừm, mấy hôm nay bố mẹ có chút việc, cho nên từ hôm nay cho đến thứ hai, trong nhà chỉ có ba người chúng ta thôi”
Lâm Hạ Ly không yên tâm khẽ gật đầu, còn Lâm Chí Linh thì lập tức vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, vậy thì em có thể đi ra ngoài chơi rồi”