Hạ Gia Huy ngồi tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài, nhưng sau khi đi một vòng quanh trường vẫn không tìm thấy Lâm Hạ Ly khi trong lòng không vui.
Vì vậy cậu liền ôm tâm lý may mắn chạy lên sân thường, không nghĩ Lâm Hạ Ly thực sự đang ở trên sân thượng.
Hạ Gia Huy lặng lẽ đi tới, chỉ thấy Lâm Hạ Ly đang khóc, Hạ Gia Huy vừa hơi khó hiểu vừa đau lòng.
Lúc này, Lâm Hạ Ly đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy Hạ Gia Huy liền vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhưng Hạ Gia Huy đã nhìn thấy hết tất cả những điều này, cô lúng túng hỏi: “Cậu… sao cậu lại lên đây?”
Hạ Gia Huy nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Hạ Ly nhưng không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó, cậu đau lòng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Lâm Hạ Ly.
Rồi mới hỏi: “Sao cậu lại khóc?”
Lâm Hạ Ly nghe thế liền vội vàng xoay người lại, không muốn nói chuyện với cậu.
Hai người cứ thế lâm vào giãng co trong yên lặng.
Phải một lúc lâu sau, Lâm Hạ Ly mới bình tĩnh lại, cô vô cùng mạnh mẽ và bình tĩnh nói với Hạ Gia Huy: “Hạ Gia Huy, cậu nhận đề cử du học đó đi”
Hạ Gia Huy nghe Lâm Hạ Ly nói lời này, trong chớp mắt có hơi khó hiểu, lại có hơi tức giận hỏi: “Tại sao, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao?”
Lâm Hạ Ly lắc đầu, cô gắng kìm lại những giọt nước mắt muốn trào ra, run run nói: “Tớ đã nghe hết những gì cô chủ nhiệm nói rồi, cậu nên đi.”
Hạ Gia Huy nghe Lâm Hạ Ly nói thế liền vô cùng tức giận, cậu nén giận nói: “Cậu như vậy là không tin tưởng ớhay là hoàn toàn không muốn ở cùng tớ?”
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một cơn mưa nhẹ, Lâm Hạ Ly cũng không biết nên nói gì, chỉ tiếp tục đứng dưới mưa phùn, dường như muốn dành cho nhau một ít yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lâm Hạ Ly mới chậm rãi nói: “Hạ Gia Huy, tớ không muốn cậu vì tớ mà từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Cậu nên hiếu rõ cơ hội được cử đi học lần này quan trọng như thế nào.
Hạ Gia Huy nghe Lâm Hạ Ly nói lời này thì không biết làm sao đành hét lên: “Lâm Hạ Ly, trong lòng cậu nghĩ như thế nào thế, tớ thật sự thích cậu, tớ muốn cùng cậu đi tiếp, cho nên tớ không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể ở bên cậu. Cậu có hiểu lòng tớ không?”
Hạ Gia Huy đang tỏ tình sao?
Cô lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Gia Huy như thế này, sẽ tức giận và không vui như những người bạn cùng tuổi, nhưng cô thích Hạ Gia Huy không hề ít hơn cậu thích cô.
Bởi vì điều này nên cô càng không muốn Hạ Gia Huy vì mình mà hủy hoại tương lai.
Vì vậy, cô mím môi nói với Hạ Gia Huy: “Hạ Gia Huy, đồng ý đi, dù không học cùng trường thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, hơn nữa tớ cũng có thể thi vào trường này mà đúng không?
Hạ Gia Huy không nghĩ đến Lâm Hạ Ly thế mà vẫn cố chấp nói lời này, ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, nhìn Lâm Hạ Ly một cái thật sâu, đột nhiên chiến tranh lạnh đứng lên: “Được, Lâm Hạ Ly, tôi sẽ làm theo ý cậu!” Nói xong liền xoay người rời khỏi sân thượng.
Lâm Hạ Ly lặng lẽ nhìn Hạ Gia Huy rời đi, cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt của mình.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt hòa với nước mưa, chảy dài trên gò má đã cứng ngắc vì lạnh.
Còn Hạ Gia Huy lúc này đã trở lại lớp học, cũng nhìn thấy đơn xin học bổng mà giáo viên chủ nhiệm vừa đưa cho mình.
Cậu bật cười giêu cợt, điền vào tờ giấy rồi ném vào hộc bàn.
Sau đó liền bắt đầu giải toán, nhưng khi nhìn tờ giấy kiểm tra trước mặt, cậu lại nhớ đến dáng vẻ của Lâm Hạ Ly lúc nấy, nhất thời, trong lòng không kiềm được buồn phiền.
Ngay khi cậu không kiềm chế được muốn lao ra ngoài tìm Lâm Hạ Ly thì Lâm Hạ Ly đã hồn bay phách lạc trở về phòng học, cậu muốn đưa chai nước âm trên tay cho Lâm Hạ Ly thì chuông vào lớp đã vang lên.
Ngày tháng trôi qua, Hạ Gia Huy và Lâm Hạ Ly vẫn còn vì chuyện không vui ngày hôm đó mà rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh xấu hổ.