Mà Hạ Gia Huy lại rất thản nhiên, như không có gì mà gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy vậy!”
“Cậu có ý gì hả? Chẳng lẽ cậu định sau này cả ngày đối xử hung dữ với tớ saol” Lâm Hạ Ly bởi vì bị bệnh, nói chuyện mà cả người mềm nhũn, uy hiếp trong lời nói chẳng có một chut sức mạnh nào cả “Em đây là thừa nhận sao?” Lâm Hòa Phong lập tức nhướng mày, dò hỏi.
Lúc này Lâm Hạ Ly mới phát hiện ra mình bị phản quân lại, tức giận bất bình mở miệng nói: “Anh! Anh thật xấu!”
“Là do em có tật giật mình!”
“Được rồi, hai người nhường nhau một chút đi, phải ghim kim rồi” Bác sĩ bê khay dụng cụ đi tới trước mặt mấy người, Lâm Hạ Ly nhìn thấy, cơ thể căng thẳng chờ đợi kim châm vào người Hạ Gia Huy nằm lấy một cái tay khác của cô bé, âm thanh dịu dàng: “Thoải mái đi, đừng khẩn trương, không đau đâu”
Lời của cậu giống như là có ma lực vậy, để cho Lâm Hạ Ly thật sự cảm thấy cũng không có đau giống như trước nữa, chờ phản ứng kịp thì kim cũng đã ghim vào người rồi.
Lâm Hòa Phong bắt đầu than thở “Chậc chậc”: “Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu mà, Hạ Ly em lần này lại có thể không khóc nhè rồi”
“Anh!” Lâm Hạ Ly nổi giận đùng đùng nhìn Lâm Hòa Phong, vẻ mặt không vui, không phải đã bảo là không nói ra rồi hay sao, tại sao anh ấy lại có thể xảo trá như vậy!
“Anh sai rồi, anh quên mất, xem ra Lâm Chí Linh nói không sai, vậy anh đi về đi học trước, tránh làm kỳ đà cản mũi lắc qua lắc lại ở chỗ này” Lâm Hòa Phong dút lời, cũng không quay đầu lại mà chạy mất, mà vị bác sĩ kia [ng đi ra ngoài, để lại Lâm Hạ Ly và Hạ Gia Huy hai mặt nhìn nhau.
“Cái kia… Lời anh ấy nói đều là giả đó, tớ mới không có khóc nhè đâu!”
“Được, cậu không có khóc nhè, cái gì tớ cũng không nghe thấy, chắc chản là sẽ không đi ra ngoài nói cho người khác biết là cậu truyền dịch sẽ khóc nhè!” Hạ Gia Huy không nhịn được bật cười lên, kết quả đương nhiên là nhận lấy sự chỉ trích của Lâm Hạ Ly.
“Hạ Gia Huy cậu cũng là cái đồ xấu xa!”
Hạ Gia Huy cưng chiều nhìn Lâm Hạ Ly, dáng vẻ lúc cô bé bị bệnh thật đúng là khiến cho người ta thấy thương yêu, cô bé vốn đã mềm mại đáng yêu, sau khi sinh bệnh lại càng thêm yếu đuối, thật khiến người ta muốn che chở cho cô bé ở trong lòng bàn tay.
“Được rồi, không lấy cậu làm trò cười nữa, nhiệm vụ tiếp theo của cậu, chính là phải truyền nước biển thật tốt, ăn cơm thật ngon, dưỡng bệnh thật tốt” Hạ Gia Huy giống như là một người bảo mẫu lải nhải dong dài một đống lời với nói với Lâm Hạ Ly, để cho Lâm Hạ Ly nhìn dáng vẻ ngốc ngốc kia của cậu mà không nhịn được bật cười, cũng nhanh chóng quên mất là mình bị bệnh.
“Cậu cười cái gì chứ? Lời tớ nói buồn cười lắm sao?” Hạ Gia Huy có chút không hiểu gì, cô bé ngốc này không phải là bị sốt đến choáng váng rồi chứ. Vội vàng giơ tay lên ướm thử nhiệt độ với trán của mình, lại để tay lên trán trên trán Lâm Hạ Ly, phát hiện nhiệt độ cũng không có cao như mới vừa nãy, nhưng mà cô nhóc này vẫn còn đang cười khúc khích.
“Này, cậu làm cái gì vậy? Tớ rất bình thường đó, không có bị sốt đến ngốc có được không!” Lâm Hạ Ly có chút bất đắc dĩ, cái dáng vẻ ngu ngốc này của Hạ Gia Huy chắc chăn là do nghĩ cô bé bị sốt đến ngốc rồi, khoa học đều nói là đàn ông có chỉ số EQ thấp, chẳng lẽ là thật?
“Vậy cậu vẫn cười khúc khích cái gì đó?”
Hạ Gia Huy không hiểu, quả nhiên là đúng như lời Lâm Hòa Phong nói, tâm tư của con gái đúng là khó đoán.
“Tớ cảm thấy cậu thật đáng yêu đó, nói lải nhải dài dòng giống như là một bảo mẫu nam vậy, quả nhiên là cậu muốn làm người đàn ông của tớ sao?” Lâm Hạ Ly nghiêng đầu, đôi mắt †o trong veo như nước tràn ngập nụ cười nhìn Hạ Gia Huy.
“Đúng vậy, tớ sẽ là người đàn ông của cậu, người đàn ông của riêng cậu, chỉ phục vụ cho một người là cậu thôi, được chưa?” Hạ Gia Huy bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là cô nhóc này cười việc này.
Mặt Lâm Hạ Ly bỗng chốc trở nên đỏ bừng, người này đang nói lời tâm tình sao?
Một chàng trai nhìn có vẻ nghiêm trang, khi nói lời tâm tình cũng là vẻ thuận buồm xuôi gió như vậy, xem ra mặc dù Hạ Gia Huy là một học sinh giỏi, nhưng cả EQ và IQ đều vô cùng cao, Lâm Hạ Ly không khỏi cảm thấy kiêu ngạo, chàng trai mình coi trọng, quả nhiên là rất ưu tú.