“Được rồi, cảm ơn” Lâm Hạ Ly nhấn thang máy, nhìn thấy thang máy mãi không xuống, dứt khoát không đi thang máy nữa, cô bé khẽ căn môi, được rồi, đi thang bộ, đi thang bộ lên tầng bốn.
Lâm Hạ Ly thở hồng hộc đi tới trước cửa phòng bốn không hai, cố gảng trấn tĩnh tâm trạng của mình, vừa rồi cô bé vội vàng đi tới làm cho khuôn mặt đỏ bừng, kiểu tóc vừa làm lúc sáng cũng bị gió thổi cho rối tung, cô bé cố gắng hết sức hít sâu giả vờ có dáng vẻ giống như mọi khi, cô bé muốn Hạ Gia Huy.
mãi mãi nhìn thấy mặt tốt nhất của bản thân. Sau khi dùng tay vuốt mái tóc rồi lại lấy một cái gương nhỏ ở trong cái túi nhỏ tinh xảo ra soi, nhìn thấy quần áo của mình không có gì sai Lâm Hạ Ly mới đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
Tay còn chưa đụng tới cánh cửa cô bé đã nghe thấy giọng nói của Hạ Gia Huy, giọng nói không phát ra từ trong phòng bệnh mà là ở phòng khám bên cạnh, bởi vì cô bé tò mò nên khẽ bước tới cửa phòng làm việc cẩn thận lắng nghe.
“Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy gia hạn thêm mấy ngày nữa, cháu chắc chẵn sẽ góp đủ tiền để trả tiền chi phí phẫu thuật và thuốc men”
Trong giọng nói của Hạ Gia Huy tràn đầy sự cầu xin hèn mọn, những chuyện liên quan tới tiền là chuyện mà Hạ Gia Huy ghét nhất và e ngại trong những năm gần đây, nhưng đó cũng là thứ mà cậu bé cần nhất.
Cô bé biết niềm kiêu ngạo và sự kiên trì của cậu bé, thế nhưng cô bé cũng đã từng nghe một câu nói năm đấu gạo khó có thể giết chết anh hùng hảo hán.
“Cậu Giang, cậu cũng biết tôi đã giúp cậu thanh toán tiền phẫu thuật trước, bệnh viện có quy củ của bệnh viện, không thể bởi vì một người mà có thể phá bỏ, tôi xem như đã phá lệ cho cậu rồi, nếu cứ như vậy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt tới bệnh viện”
Bác sĩ cũng không còn cách nào, ông ấy thường thấy sinh ly tử biệt cùng với sự cầu xin hèn mọn ở trong bệnh viện này, thế nhưng ông ấy làm gì có cách nào đâu chứ?
Hiện thực chính là như vậy, có tiền mới có thể có tính mạng Hạ Gia Huy nắm chặt hộp cơm ở trong tay, cậu bé biết bác sĩ nói thật, quy định của bệnh viện cũng hợp tình hợp lý, dù sao bệnh viện cũng là nơi thu tiền chữa bệnh chứ không phải là nơi trú ngụ, trung tâm cứu hộ nên không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm phải chịu chỉ phí y tế cho hàng nghìn hàng vạn bệnh nhân, Hạ Gia Huy hiểu rõ những điều này nhưng họ là những người sống ở dưới đáy của xã hội thì phải làm sao mới có thể cầu xin dựa vào những quy định dường như được đặt ra dành riêng cho những người nghèo trong xã hội chứ?
“Cháu biết, cháu vĩnh viễn không quên được ân tình mà bác sĩ đã dành cho cháu, thế nhưng bác sĩ thật sự không thể gia hạn thêm mấy ngày sao? Mười ngày được không, cháu chắc chẳn sẽ trả hết lên còn lại trong vòng mười ngày” Hạ Gia Huy bị số tiền này dồn đến cực điểm, cần răng nghiến lợi nói.
“Ôi, được rồi, vậy thì mười ngày, tôi sẽ giúp cậu nộp đơn xin bệnh viện, nếu như mười ngày nữa cậu không trả được tiền vậy thì chúng tôi sẽ không chữa trị cho cha cậu nữa.
Cậu cũng biết bây giờ giường bệnh rất căng thẳng, có không ít người đều đang tranh giành những chiếc giường bệnh này, hơn nữa mỗi ngày ở trong bệnh viện đều tốn một số tiền rất lớn, nếu như thực sự không có cách nào thì tôi khuyên cậu vẫn nên nghĩ cách khác hoặc là về nhà chữa trị đi” Bác sĩ đau lòng cho cậu bé này, cậu thoạt nhìn ưu tú lại tuổi trẻ như thế nhưng vẫn bị cuộc sống ép bức.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ!” Cuối cùng Hạ Gia Huy thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại rơi vào trong vòng xoáy càng lớn hơn, nghèo khó, hèn mọn, tường đồng vách sắt vây chặt quanh cậu bé làm cho cậu bé không thở được.
Nhìn thấy Hạ Gia Huy cầu xin bác sĩ một cách hèn mọn như vậy thì Lâm Hạ Ly cảm thấy không đành lòng muốn đẩy cửa đi vào nói mình có thể giúp cậu bé, tay vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã mở ra để lộ khuôn mặt hơi mệt mỏi của Hạ Gia Huy, trong tay cậu bé còn cầm theo hộp cơm.
Tay của Lâm Hạ Ly cứ như vậy xấu hổ dừng lại ở đó, cô bé thấy Hạ Gia Huy thì phiền muộn, lo lắng, sốt ruột của cô bé trong hai ngày qua toàn bộ đều chua xót ở trên mũi, cô bé không để ý nơi này là bệnh viện nhào vào trên người Hạ Gia Huy, cơ thể khẽ run, cô biết nơi này là bệnh viện cho nên yên lặng rơi nước mắt giống như là muốn kể hết những tủi thân của mình với Hạ Gia Huy, nước mắt trong nháy mắt ướt đẫm áo sơ mi của Hạ Gia Huy.